Trương Quan Bình và Lý Ngốc mang theo lương khô, bình nước, Lý Dật Phong giúp Đổng Thiều Quân vác va ly trang bị, đoàn người lên đường trước. Dư Tội và Mã Thu Lâm cáo từ chỉ đạo viên, để ông ta ở lại thôn, hai người bọn họ đi cuối.
Phong cảnh thôn quê sau khi tuyết ngừng rơi rất đẹp, từ cây tới núi đều đen xì xì, thi thoảng đan xen tuyết trắng chưa tan, tựa như bức tranh thủy mặc với đường nét châm phá đơn giản hoang sơ nhất, đẹp một cách hùng tráng. Vô tình ở sau đống đất không có gì đáng chú ý, sau tảng đá thâm xì, đột nhiên nhảy ra một con thỏ bị làm giật mình, làm đoàn người giật mình theo, lối đi không quá cheo leo, thôn dân đi lại nhiều thành con đường không tệ, xong khá dốc. Đi không được bao xa, hơi thở phun ra như sương trắng, không khí trong lành dễ chịu, làm người sống quen trong thành phố thi thoảng lại ưỡn ngực hít sâu vài hơi.
“Tiểu Dư, làm việc ở đây thế nào?” Mã Thu Lâm dừng bước làm vài động tác hít thở, hỏi.
“Thì như thế ạ, sống qua ngày thôi.” Dư Tội và Mã Thu Lâm đứng cùng nhau, nhóm đầu đã tới đống phân trâu đầu tiên đang quan sát.
“Sao tôi thấy không giống như thế, cậu rất hăng hái mà.” Mã Thu Lâm ý chỉ chuyện mất trâu, nhiệt tình tới gọi điện cầu viện rồi, đây là chàng trai ngoài lạnh trong ấm, lại không chịu thừa nhận.
“Được đúng một lần lại để bác gặp được... Hết cách, bác xem nông hộ mất trâu đáng thương thế nào, đám trộm cắp thật không có giới hạn nào nữa, cái xã này nghèo tới không đủ chăn ấm mà đắp lại còn tới trộm... Ài, con người!” Dư Tội rất tức giận, dù sao thằng trộm khốn kiếp phá hỏng cuộc sống hạnh phúc an nhàn của y.
“Ha ha ha, xem ra cậu có động cơ làm cảnh sát rồi đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT