Hai người đó đối thoại chẳng đầu đuôi gì, sau đó lấy vật chứng, chụp ảnh, khi đứng lên phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình như nhìn vị khách ngoài hành tinh.
Đổng Thiều Quân đoán được có rất nhiều người đang thắc mắc, cười như không giải thích: “Có gì mà kỳ đâu, chúng tôi chỉ có thể giúp mọi người tìm dấu vết trâu để lại, mà khả năng không phải trâu bị mất.”
Chu Văn Quyên mỉm cười ngay cả nói một từ cũng chẳng có, tiếp tục đi thêm vài trăm mét, ngồi xuống chỗ nghi là trâu bài tiết, lại bắt đầu loanh quanh ở đó.
Cứ như thế vừa đi vừa dừng, leo qua hai ngọn núi, trên cao tuyết chưa tan, nhiều chỗ ngập gần gối, đi lại rất khó khăn, xong bù lại họ tìm nhiều vết tích nghi là trâu mất, vì khó có chuyện trâu nhà đi lạc tới tận đây, sau đó men theo con đường nhỏ từ Hậu Câu xuống núi, qua cái gò đất thấp, trước mắt là đường cấp hai chạy ngoằn ngoèo qua những khe núi.
“Chắc là đi từ đây rồi.” Đổng Thiều Quân tìm thấy chỗ móng trâu in sâu vào trong băng tuyết, chỗ này khuất nắng gió, hướng đi tới chính là đường cấp hai.
“Tránh ra, tránh ra... Khoanh vùng chỗ này lại.” Mã Thu Lâm chỉ huy cảnh sát quê quây chỗ đất cao nửa người, đất giống như mới bị cào qua, phía dưới là đường cấp hai, rãnh thoát nước bên lề đường được lót đất mới, để lại vết bánh xe rõ ràng.
Ngay cả cảnh sát quê cũng nhìn ra rồi, đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn, đi xe ngược lại chạm vào mô đất cao ngang với thùng xe, sau đó đồng bọn dắt trâu qua mô đất lên xe, cứ thế mang đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT