Đôi khi kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn.
Chỉ đạo viên Vương Tấn chính là như thế, tối qua ông ta tới Hậu Câu thì trời đã khuya lắm rồi, Dư Tội lệnh không cho đi tìm trâu, ở lại hiện trường đợi trời sáng điều tra thực địa, nhưng mà trong đồn cả công cụ kiểm tra cũng chẳng có. Tối trừ kiếm chỗ ngủ thì chẳng làm gì cả, sáng sớm ông ta tới chính phòng ủy ban thôn, cả đám còn ngày khò khò ngon lành.
Gọi người thức dậy, trưởng thôn Hậu Câu lòng như lửa đốt cả đêm không ngủ hỏi kết quả, Dư Tội mắt lim dim nói cái gì mà đợi cao thủ điều tra trên thành phố xuống rồi đuổi đi.
Kiếm được bát cháo ngô với cánh bánh khoai tây ăn sáng, sau đó đợi, đợi, đợi tới mặt trời lên ba cây sào rồi mà không thấy gì hết. Vương Tấn như kiến bò chảo nóng, chợt nhận ra Dư Tội từ sáng tới giờ đi quanh thôn lại thiếu Lý Dật Phong, hỏi mới biết hắn lái xe đi từ đêm qua rồi, chẳng lẽ có viện binh tới thật sao?
Đúng là có viện binh, khi thấy Dư Tội hồ hởi dẫn người ra khỏi thôn, ông ta đi theo, thấy Lý Dật Phong lái xe chở mấy người về, xong nhìn một cái Vương Tấn càng thất vọng.
Một con nha đầu chíp hôi, nếu không mặc cảnh phục thì không khác gì thôn nữ, chàng trai còn lại chạc tuổi Dư Tội, lũ trẻ ranh, trông cũng thật thà bình thường, da trắng mặt tái, hơi gầy, nhìn là biết quanh năm ngồi văn phòng không ra ngoài. Vương Tấn chán tới mức còn chẳng buồn nói lời khách khí đã quay về.
Hai người tới là Chu Văn Quyên và Đổng Thiều Quân, được Lý Dật Phong đi xuyên đêm đón tới, Dư Tội cao hứng đi tới giang tay ôm: “Chà chà, toàn tinh binh mãnh tướng, Văn Quyên, Bánh Nướng, không nghĩ có cả hai, đội trưởng Thiệu nể mặt tôi thế sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT