Bạn cùng phòng mới và bạn của cậu ấy thật không giống nhau (giơ ngón cái)
---
[Thế Giới Ác Mộng] là cách gọi của bọn họ với cái thế giới đặc biệt này.
Phải, đám Mộc Tân Nhiên vốn không phải người của thế giới này, bọn họ đến từ Lam Tinh.
Từ khi thế kỷ mới bắt đầu, chỉ cần là người rơi vào hôn mê sâu, thì sẽ bị kéo vào thế giới này.
Họ ở trong thế giới này càng lâu, cơ hội tỉnh lại cũng càng lớn. Nhưng nếu sau khi đã tỉnh mà lại hôn mê, thì vẫn sẽ có khả năng vào Thế Giới Ác Mộng.
Mà nếu chết trong thế giới này, thì cũng sẽ chết trong thế giới thực. Còn việc sau khi chết, liệu có bị kéo vào một chỗ nào khác không, người sống không thể biết được.
Người chết thì đã chết, còn người sống vẫn phải tiếp tục sống.
Trăm nghìn năm kinh nghiệm cũng đủ để Chính phủ làm một hệ thống phân tích và thống kê với [Thế Giới Ác Mộng], nhưng nó dường như không có biên giới, mỗi năm lại mỗi mới.
Chính phủ đánh dấu những con số khác nhau với những không gian, hoàn cảnh khác nhau trong [Thế Giới Ác Mộng]. Những người trong đó tự gọi mình là [Người chơi], vào [Thế giới Ác Mộng] là [Vào phó bản].
Ý thức của những người chơi khi tiến vào phó bản đều mơ hồ, chỉ có thể lờ mờ cảm nhận được vài người đồng bạn xung quanh, đến khi ý thức thanh tỉnh thì đã vào trong phó bản rồi.
Ví dụ như lần này, trước khi đám Mộc Tân Nhiên vào trường THPT Khởi Hàng, họ có thể cảm nhận được là có tám người chơi, nhưng không biết những người chơi khác là nam hay nữ, có thân phận gì hay tướng mạo thế nào.
Sau khi vào phó bản THPT Khởi Hàng, địa điểm rơi xuống của mỗi người chơi không giống nhau. Ba người Mộc Tân Nhiên rơi xuống trước ký túc xá nữ, bốn người chơi nam rơi xuống trước ký túc xá nam.
Còn thiếu một người.
"Bây giờ trong mỗi phòng ngủ có một người bản địa và hai người chơi, khả năng An Khê là người chơi rất lớn." Mộc Tân Nhiên nói, "Có rất nhiều thông tin đều do cậu ấy nói cho tôi."
"Trước tiên kệ cậu ấy đi, đợi cậu ấy lại đây thì hỏi là được." Tóc búi nói, "Đây là một phó bản mới, ít nhất là tôi chưa từng thấy trên danh sách thống kê."
Những người khác cũng tỏ ra là chưa từng thấy qua.
"Vậy là không có kinh nghiệm trong quá khứ để tham khảo." Tóc búi dừng lại rồi tiếp tục nói, "Tôi ở 2206. Tôi chưa để ý đến thông cáo an toàn, nhưng trong phòng ngủ có một người bản địa, sau cổ có vết bỏng. Tình hình bên phòng ngủ nam thế nào?"
"Bên chúng tôi không có thông tin gì cả, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào quản lý ký túc xá, và cả bạn cùng phòng bản địa nữa." Một nam sinh có khuôn mặt trẻ con nói tiếp, "Nếu không phải do bạn cùng phòng bản địa ra ngoài ăn cơm thì chúng tôi cũng không biết đã đến giờ cơm rồi, đừng nói đến biết thông tin gì."
Các người chơi im lặng trong chốc lát, cảm thấy bên phòng ngủ nữ có một tuyển thủ giỏi xã giao vào cuộc trước, là một chuyện may mắn đến cỡ nào.
Một người chơi nam ho vài tiếng, tiếp tục nói: "Chúng tôi ở 3104, bạn cùng phòng bản địa không có gì dị thường, chỉ là nói chuyện không quá lưu loát."
Người chơi mặt baby bổ sung thêm, "Chúng tôi ở 4207, bạn cùng phòng rất béo, có lẽ phải hơn 200 cân. Chúng tôi tới nhà ăn với cậu ta."
Nói xong về bạn cùng phòng bản địa ở gần nhất, họ cũng không có manh mối khác, trọng tâm lại quay về những điều trên thông cáo an toàn mà Mộc Tân Nhiên nói.
"Bỏ qua hai điều cuối cùng rõ ràng có vấn đề, những điều khác cũng rất kỳ lạ. Năm điều đầu tiên và năm điều sau tách rời rất rõ. Năm điều trước là những việc bị cấm, năm điều sau lại giống như đề mục trong các quy tắc chuyện lạ."
Như điều số 10 "Trong ký túc xá không có thông cáo an toàn", đây là thủ pháp thường thấy trong quy tắc chuyện lạ, miêu tả tự mâu thuẫn với lẽ thường và hiện thực.
"Như vậy, với loại quy tắc này, đáp án thường sẽ ẩn giấu trong quy tắc." Mộc Tân Nhiên nói, "Điều thứ tám, có phải có thể xác định là chính xác không?"
"Cái gì chính xác cơ?"
An Khê bưng khay đi tới, nghe thấy cái gì đó chính xác nên tò mò hỏi một câu, vô cùng tự nhiên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Mộc Tân Nhiên.
"Đang nói về thông cáo an toàn."
Mộc Tân Nhiên thuận miệng trả lời.
Bây giờ, các người chơi đều thật sự tin đây là người chơi thật rồi. Theo kinh nghiệm, người bản địa trong Thế Giới Ác Mộng sẽ hoàn toàn không có phản ứng với nội dung của cuộc nói chuyện khi người chơi tụ tập.
Như vừa rồi bọn họ nói cả nửa ngày trời, bên cạnh không phải là không có học sinh, nhưng không hề có ai phản ứng với cuộc trò chuyện của bọn họ, giống như bọn họ không hề tồn tại vậy.
"À~"
An Khê trầm ngâm gật đầu, tay nhanh chóng để bát đũa ra, đang chuẩn bị ăn, lại thấy trước mặt những người kia trống không. Cô không thể không cười cười, khách khí quan tâm: "Các cậu muốn không?"
Các người chơi nhìn cô một cách kỳ lạ, vẫn là Mộc Tân Nhiên quen với cô nhất lên tiếng, "Cậu, cậu muốn ăn cái này à?"
"A?" An Khê khó hiểu gật đầu, "Tớ đã hỏi mấy bạn học rồi, bọn họ đều nói món mì này là ngon nhất, là đặc sản của trường, những chỗ khác không ngon được thế đâu!"
Đó là một bát mì, nhưng Mộc Tân Nhiên ngó trái ngó phải, càng thấy nó giống như một bát tóc mềm nhẹ hơn, từng sợi tóc tán trong bát mì to bằng bàn tay.
"Vậy tớ ăn nhé?"
An Khê vốn không cho người khác cơ hội để ngăn cản cô, sau khi chữ đầu tiên vừa thốt ra, một gắp mì đặc sản đã vào trong miệng.
Sợi mì trong miệng dai dai, có vị chua cay, cô không dừng lại được.
Thời điểm các người chơi phản ứng lại, An Khê đã nuốt mì xuống bụng rồi, bắt đầu đeo găng tay dùng một lần, không biết là chuẩn bị ăn món thịt rán gì.
"Thơm thật! Da giòn thịt mềm! Ngon quá đi, bạn học không lừa tớ!" Mắt An Khê sáng lên, cả người tỏa ra đầy ánh sáng hạnh phúc.
"Có thể là ăn không chết, nhưng cũng không thể ăn liều vậy chứ." Mặt baby thở ra một hơi dài, khó khăn nói.
"Yên tâm đi, tớ biết kiềm chế, mỗi lần ăn chỉ ăn no tám phần thôi." An Khê nói.
Cô vừa ăn, vừa kéo chủ đề lại, "Thông cáo an toàn làm sao cơ?"
Cô cũng không phải nhiều chuyện, mà chủ yếu là do có bảy đôi mắt cứ nhìn chằm chằm cô ăn cơm, cô thấy hơi ngại.
Đương nhiên là, buôn chuyện cũng rất đưa cơm mà.
"Vấn đề thông cáo an toàn rất phức tạp."
Mộc Tân Nhiên dời tầm mắt. Trong phó bản thì người chơi không cần ăn uống, nhưng cũng chưa từng nghe nói rằng ăn đồ trong phó bản sẽ chết người, dù sao thì cũng chưa từng có ai ăn.
Xem ra An Khê không trông như sẽ chết. Nếu đã không chết, vậy cũng chỉ có thể tôn trọng ý muốn của người ta.
"Nhưng vấn đề cơ bản nhất vẫn là tính xác thực của thông cáo an toàn." Mộc Tân Nhiên nói.
Những người khác cũng dần dời mắt đi, kiềm chế sự muốn đánh giá của bản thân. Họ đặt sự chú ý lên manh mối, mỗi người nói lên ý kiến riêng của mình.
Đồng thời cũng quên chuyện xác nhận thân phận của An Khê.
"Tôi cho rằng sẽ có thật có giả. Xem điều thứ tám đi, quản lý ký túc xá nam đúng là mặc màu xanh, quản lý ký túc xá nữ cũng đúng là mặc màu đỏ, trước mắt có thể tạm thời coi là thật."
An Khê trầm ngâm ăn.
"Trước tiên không nói thật giả, làm theo năm điều đầu tiên thì khả năng cao là an toàn. Nhưng rất kỳ lạ, sao có thể bắn pháo hoa trong phòng ngủ? Với cả, trong trường đã thống nhất kiểu giường ở trên bàn ở dưới, có ai sẽ nhảy lên giường?"
An Khê nhai rôm rốp.
"Cái điều sinh vật sống này cũng quái quái, là thú cưng hay động vật, vật sống là ý gì? Côn trùng có tính không? Người thì sao?"
An Khê vừa nhíu mày suy nghĩ vừa ăn.
"Không biết côn trùng có tính không, nhưng người thì chắc chắn là không được. Trong điều năm không phải đã nói rồi sao "Trừ quản lý ký túc xá và giáo viên chủ nhiệm, nghiêm cấm mở cửa cho bất cứ người nào khác không phải vốn ở phòng ngủ", không phải ý là không thể để người ngoài vào phòng ngủ sao?"
An Khê đổi tư thế, vừa tỉ mỉ nghe vừa ăn.
"Vài quy tắc sau đó chủ yếu đều quay xung quanh chìa khóa. Từ nội dung có thể nhìn ra, rất có khả năng là dùng chìa khóa lỗi thì sẽ vào trong không gian lỗi."
...
An Khê ngẩn người, nhưng miệng không dừng, vẫn luôn ăn. Tuy không phát ra tiếng, động tác ăn cũng rất nhẹ, nhưng tóc búi không nhịn được.
"Cậu nhìn gì vậy?" Tóc búi hỏi.
An Khê "a" một tiếng, cẩn trọng hỏi, "Khả năng đọc hiểu của các cậu nhất định rất tốt nhỉ?"
Các người chơi: "?"
An Khê nhìn vẻ mặt của bọn họ, biết bản thân đã lỡ lời rồi, lập tức chuyển chủ đề, "Tớ," Đầu óc cô xoay chuyển, hơi cúi đầu, rất xấu hổ, rất bối rối, "Thật ra tớ, ở dưới quê lên, không quá hiểu rõ..." Các cậu đang làm gì vậy, tại sao lại muốn hiểu rõ về một tờ thông cáo.
Không phải nó chỉ là một tờ thông cáo thôi sao?
Không làm thế này thì làm thế kia, cũng không nghiêm cấm thêm; lập lờ nước đôi thì sao, thì có thể tự cân nhắc mà làm, còn có gì phải phân tích nữa?
Trên tờ thông cáo này cũng không có chữ gì hiếm thấy, và cũng không có câu nào tối nghĩa khó hiểu mà.
An Khê không hiểu, An Khê bị sốc. Cô tỏ ra tôn trọng, nhưng nếu bắt cô nói lại thì, cô chỉ có thể đọc lại cả cái đấy thôi.
"Cậu, được rồi. Để cậu ấy tiếp tục ăn đi, năng lực của cậu ấy không ở mảng này," Mộc Tân Nhiên nhanh chóng chuyển chủ đề, "Trừ chìa khóa ra, trong điều thứ chín có nhắc đến đồng hồ, cũng rất đáng chú ý."
"Câu này chỉ còn 2 từ [rời khỏi][đồng hồ]. Dựa vào câu chữ thì có thể nhìn ra cả câu, có lẽ là [9 ký tự] rời khỏi [3 ký tự] đồng hồ [8 ký tự], trong đó ký tự cuối cùng hẳn là [;]." Mộc Tân Nhiên nói.
An Khê bất ngờ, "Cậu đếm cái này?"
Mộc Tân Nhiên gật đầu, "Trước mắt thì những thông tin ta có quá ít, dù chỉ là một chút manh mối thì cũng không thể qua loa."
An Khê nghe xong thì không thể không cảm thấy hổ thẹn, bây giờ vào trường mới đều rắc rối như vậy sao? Cô còn tưởng đám Mộc Tân Nhiên không hiểu biết nhiều lắm, nhưng người ta nghiêm túc!
Cô sẽ không lại đội sổ chứ?
An Khê hơi thấy ăn không ngon miệng nữa rồi, cô nuốt miếng thịt cuối cùng.
"Điền vào chỗ trống, tôi ghét nhất là điền vào chỗ trống. Lại còn là điền vào chỗ trống mà một chữ, một dấu câu cũng không được sai." Mặt baby làu bàu.
"Tạm thời không nói đến điền vào chỗ trống, đến giờ chúng ta đã thấy vài cái đồng hồ. Cửa vào ký túc xá nữ có một cái đồng hồ... khá cá tính, kiểu dáng bất quy tắc. Kim giờ là một con mắt, kim phút là một cái tai, kim giây là một cái miệng." Mộc Tân Nhiên nói, "Mặt đồng hồ là màu đỏ, trên mặt kính còn có vết màu vẽ lẫn lộn.
"Đặc biệt đúng giờ." An Khê phụ họa tiếp lời.
"Không có, trong ký túc xá nam không có đồng hồ." Vài người chơi nam so với nhau, xác nhận là chưa từng thấy.
"Chỉ có một quy tắc nói về đồng hồ, lại còn bị làm mờ thông tin." Tóc búi nói, "Đây chắc chắn là thông tin quan trọng."
"Vấn đề là, rốt cuộc là tránh xa đồng hồ, hay có ý gì khác," Mặt baby có điều suy nghĩ, "Kể ra thì, giả sử trong ký túc xá chỉ có một cái đồng hồ, vậy điều này là nhằm vào ký túc xá nữ sao? Nếu thế, liệu có phải thông cáo an toàn của phòng ngủ nữ không giống phòng ngủ nam không?"
Cách nghĩ này đúng là chưa ai ngờ tới. Mấy người chơi nhìn nhau, ngầm thừa nhận khả năng đó không nhỏ chút nào. Dù sao thì đám con trai đến giờ vẫn chưa thấy cái thông cáo an toàn nào cả.
An Khê ăn xong, thấy không ai nói gì thì hơi ngại, bèn len lén giơ tay, muốn chen vào câu chuyện để hòa nhập với mọi người: "Như vậy, liệu có khi nào, cái thông tin đó không chỉ nhằm vào mỗi khu ký túc xá không?"
Các người chơi lập tức quay đầu nhìn An Khê.
An Khê đã vô cùng quen với chuyện ánh mắt đám đông tập trung lại trên người mình, cô nói: "Vừa nãy khi tớ xếp hàng mua cơm, có nói chuyện một chút với các bạn học trước sau, họ nói mỗi phòng học đều có một cái đồng hồ."
Các người chơi bị thông tin này làm chấn động, bất ngờ nhất là: Lúc cậu ấy xếp hàng mua cơm, vậy mà không chỉ nghĩ đến ăn, mà còn thu thập thông tin phó bản!
"Các cậu chưa phát hiện ra sao?" An Khê nói, "Nhà ăn cũng có đồng hồ, ở phía trên cửa sổ quầy làm thẻ..." Cô còn chưa nói xong, lại "ơ" một tiếng, những người khác còn chưa kịp hỏi thì cô đã giơ tay chỉ phía đối diện, "Vừa nãy ở đó có đồng hồ hả?"
Các người chơi vô thức nhìn theo hướng mà An Khê chỉ. Trên cái cột chống đằng sau bọn họ, không biết từ lúc nào, có một cái đồng hồ hình tròn trông rất bình thường được treo ở đó, kim giây đang chuyển động theo quy luật--
"Tích tắc, tích tắc, tích tắc"