Ngày 9.1. Trời trong. Thứ hai, đồ ăn tại trường mới thật sự không tồi (giơ ngón cái)
---
Biết được đáp án từ quản lý ký túc xá là bảy rưỡi nhà ăn sẽ mở cửa xong, An Khê vừa lòng thỏa ý mà kéo Mộc Tân Nhiên về ký túc xá, vừa đi vừa nhiệt tình nói, "Trong ký túc xá chỉ có mỗi tớ, nhưng tớ là học sinh mới chuyển tới, không quá hiểu rõ về trường, cậu thì sao? Cậu là học sinh mới lớp 10 phải không?"
Các cô đều vừa lấy chìa khóa, chắc chắn không phải học sinh cũ, vậy chỉ có thể là học sinh mới hoặc là học sinh chuyển trường thôi. Mà khả năng là học sinh lớp 12 chuyển trường rất nhỏ. Nói cách khác, khả năng ở cùng một khối, cùng một lớp với An Khê cũng rất nhỏ. Cùng là học sinh mới tới trường này, tính cô rất khó giấu giếm, cứ bô bô hỏi thăm đối phương.
Đáng tiếc ký túc xá ở gần lối vào, An Khê vừa nói xong thì đã tới trước cửa phòng rồi, cô lấy chìa khóa mở cửa, "Ở đây còn hai giường, không biết quản lý ký túc xá có quyết định vị trí giường cho cậu không, nếu không thì tùy cậu..." Nhưng lời này bị kẹt ở chữ cuối cùng. Ở chiếc giường trong cùng trong phòng, có một nữ sinh tóc dài đang ngồi đối lưng với cửa, trông có vẻ như vừa ngủ dậy. Nữ sinh nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ trắng bóc. Này cũng quá sạch rồi, như là ngũ quan vẽ trên giấy trắng, không chút khuyết điểm.
Đôi mắt cô ấy cực kỳ to, trắng đen rõ ràng, đồng tử vừa to vừa đen, nhãn cầu lúc nhìn người khác chuyển động rất chậm.
Hai người An Khê đứng một trước một sau, nhãn cầu của nữ sinh chầm chậm chuyển động từ trái sang phải, con ngươi màu đen giống như nam châm hút kim loại, chuyển động chậm rãi. Cô ấy nhìn phải đến một phút.
Nhìn xong, nữ sinh cũng không nói gì, lại quay đầu đi.
Sau khi nữ sinh quay đi, An Khê nhẹ nhàng, nhẹ nhàng lui lại nửa bước, đóng cửa vào, quay đầu đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Mộc Tân Nhiên, cười cười: "Nhất định là cách mở cửa của tớ không đúng rồi."
Trong thông cáo an toàn có nói, mỗi ký túc xá chỉ có hai chìa khóa.
An Khê có thể chắc chắn rằng trước khi khóa cửa rời đi, trong ký túc xá không hề có người thứ hai, mà trước đó nữa, trong này cũng không có vết tích đã có ai ở cả.
Nhưng vừa rồi, thời điểm nhãn cầu của nữ sinh chuyển động, quan sát bọn họ, An Khê thấy trên chiếc bàn ở giường thứ ba có vài quyển sách, cùng với bộ đồng phục treo trên thành giường.
Nữ sinh này xuất hiện từ lúc nào vậy? Mà xuất hiện kiểu gì nữa?
Điều này không khớp với các quy tắc viết trên thông cáo an toàn.
Có lẽ là cách cô mở cửa không đúng đi, hay là cô mở nhầm cửa?
An Khê ngẩng đầu lên nhìn số phòng: 1101.
Lúc này, Mộc Tân Nhiên giữ cái tay đang muốn vặn tay nắm cửa của An Khê lại, thấp giọng nói: "Cậu chắc là trong ký túc xá chỉ có mình cậu chứ?"
An Khê gật đầu, sau đó bổ sung: "Chí ít là trước khi tớ mở cửa thì đúng vậy."
Nói xong cô cũng đè thấp giọng, thận trọng hỏi, "Ở thành phố lớn... đều như vậy sao?"
Quy tắc thì nhiều, học sinh lại không tuân theo.
Mộc Tân Nhiên cau mày, lắc đầu, "Cẩn thận vẫn hơn."
An Khê nghe vậy "A" một tiếng.
Cô có thể cảm thấy được, vừa rồi, sự đánh giá và đề phòng như có như không của Mộc Tân Nhiên đối với cô đã biến mất.
Chẳng lẽ nói khẽ là có thể kéo gần khoảng cách giữa hai bên sao? Hay là người ở nơi khác đều dễ dàng buông bỏ sự cảnh giác với người lạ như vậy?
Cô còn cẩn thận đấy, đến giờ vẫn chưa để lộ thân phận học sinh lớp 12 chuyển trường của mình!
...
Không hề bất ngờ, trong ký túc xá chỉ còn một giường số 2 là trống, Mộc Tân Nhiên không còn lựa chọn khác.
Hiện tại đã hơn 7 giờ, An Khê nhìn trái nhìn phải. Nữ sinh số 3 ngồi bất động, trông có vẻ không muốn bị làm phiền, còn Mộc Tân Nhiên thì không mang theo hành lý, cũng không có việc gì để cho cô giúp.
Vậy nên, An Khê nhiệt tình nói cho Mộc Tân Nhiên về tờ thông cáo an toàn dán sau cửa. Quả nhiên cô ấy rất quan tâm, lập tức muốn đứng dậy xem.
So với An Khê chỉ nhìn lướt qua một cái, thái độ của Mộc Tân Nhiên với thông cáo an toàn vừa nghiêm túc lại cẩn thận, đứng nhìn hơn một phút, không hề động đậy.
An Khê không kiên nhẫn được thế, nhìn ngang nhìn dọc, tầm mắt bất giác lướt qua giường số 3.
Cô thật sự rất tò mò, rốt cuộc người này vào đây bằng cách nào? Chẳng lẽ là bò vào từ ban công? Nhưng cô cũng khóa cửa ban công rồi mà.
An Khê xoay trái phải, xoay đến dưới giường số 3, ngẩng khuôn mặt tươi cười lên, sợ làm ồn đến Mộc Tân Nhiên đang chuyên tâm nên khẽ khàng nói, "Xin chào bạn học, tớ tên An Khê, An trong an toàn, Khê trong nước suối, ở giường số 1."
Với khoảng cách gần, An Khê mới phát hiện ra tóc của nữ sinh giường số 3 rất dài, xõa ra sau lưng thì không nói, mà còn dày mấy lớp, rơi tán loạn trên giường.
Nếu số 3 đứng dậy thì tóc nhất định sẽ trải ra trên sàn.
Nữ sinh cúi đầu nhìn An Khê, rồi mãi mới phát ra một tiếng nghẹn, "Xin, chào."
An Khê còn chưa nghe được câu tiếp, nhưng qua khoé mắt, cô thấy có hai lọn tóc rớt xuống, nên giơ tay đỡ lấy, nhẹ ngàng đặt trở lại giường.
Tóc rất mượt và rất lạnh, lúc để tóc xuống cô không nhịn được mà xoa xoa một chút.
An Khê không nghe được câu sau, hóa ra số 3 chỉ nói mỗi một câu "Xin chào".
Cô cũng không nản lòng, tiếp tục hỏi, "Xin chào xin chào, cậu chuyển vào đây từ lúc nào thế? Tớ không để ý, tớ cầm chìa khóa rồi, lúc cậu vào có phải rất không tiện không?"
Số 3 vẫn mất rất lâu để nói xong một câu, "Không, phiền."
An Khê cảm thấy thật nan giải, bạn học nữ này trông có vẻ ngốc, nhưng thực ra không hề ngốc chút nào, cô chẳng hỏi được gì.
"A, vậy tốt rồi. Bà quản lý ký túc xá nói bảy rưỡi nhà ăn sẽ mở cửa, cậu có muốn đi ăn cùng bọn tớ không?"
"Được." Lần này nữ sinh trả lời rất dứt khoát.
"Oke, vậy tớ không làm phiền cậu nữa, lúc nào bọn tớ đi ăn sáng thì sẽ gọi cậu." An Khê vẫy vẫy tay với người bạn cùng phòng dường như rất sợ xã hội này, lại quay đầu quan tâm tới một người bạn cùng phòng khác vẫn luôn không động đậy.
"Sao thế, có chỗ nào không hiểu sao?"
An Khê đến gần hỏi.
Mộc Tân Nhiên hơi nghiêng người, để chỗ cho cô đứng, giọng rất khẽ, khẽ đến mức chỉ có An Khê mới nghe thấy, "Có hơi phức tạp, lúc đi ăn sáng phải cũng thảo luận với bọn họ."
An Khê không hiểu ý của những lời này, phức tạp gì cơ? Với ai? Thảo luận gì?
Ăn sáng thì không phải là lúc để ăn sáng sao?
Trên tờ thông cáo này có chữ gì hiếm gặp à? Bạn cùng phòng mới... có phải học không quá giỏi không?
An Khê học theo vẻ mặt thâm trầm của Mộc Tân Nhiên khi đọc tờ thông cáo: Quả nhiên, muốn hòa nhập vào trường và hòa đồng với các bạn học không phải là chuyện gì dễ dàng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, An Khê lén nhìn Mộc Tân Nhiên một cái, nếu học sinh mới nhập học vào trường bình thường đều ở cái trình độ này, cô sẽ chưa chắc đã là số 1 đảo ngược.
Đúng bảy rưỡi, An Khê bắt đầu báo giờ, giục hai người xuống đi ăn sáng.
Mộc Tân Nhiên chỉ mang người theo, bây giờ cũng không thể chuẩn bị gì. An Khê gọi một tiếng, còn cô đứng dậy mặc đồng phục là có thể đi.
Số 3 bò xuống từ giường trên, động tác trông có vẻ rất chậm chạp, nhưng tốc độ lại không hề chậm, trng chớp mắt đã xuống đến bên dưới. Nhưng tóc cô ấy lại không hề rũ xuống đất như An Khê tưởng, mà chỉ đến thắt lưng.
Mộc Tân Nhiên nhìn tóc của số 3, chưa đến hai giây đã cảm nhận được ý lạnh tràn ra, vừa ngẩng đầu thì đối diện ngay với một đôi mắt đen trắng rõ ràng, cô ấy rùng mình.
"Tóc thật đẹp!"
An Khê không phát hiện ra có điều gì lạ giữa hai người bạn cùng phòng, giơ ngón cái khen ngợi, sau đó thúc giục:
"Nhanh nhanh nhanh, không biết ở nhà ăn có món gì ngon!"
...
Ăn cơm ở nhà ăn thì cũng phải nạp tiền vào thẻ.
Bây giờ An Khê đang là phú bà, lúc cô nhận được giấy báo, mẹ đã nạp vào thẻ của cô một khoản tiền lớn, nghe nói mỗi nhà mỗi hộ trong thôn đều ủng hộ một ít.
Khiến An Khê cảm động chạy đi ôm bà thôn trưởng khóc bù lu bù loa, thề sẽ thi đạt được thành tích tốt để báo đáp người trong thôn, bị bà đá vào trong suối cho tỉnh.
Từ khi cô học mẫu giáo, trong cuốn từ điển cuộc đời này chưa từng có ba chữ "thành tích tốt", chỉ cần có cô ở đó là vị trí đội sổ không ai tranh được.
"Khê à, kỳ vọng của bà đối với cháu cũng giống như con suối nhỏ này."
Lúc đó An Khê còn đang ở trong suối, vừa mong đợi vừa cảm động hỏi, "Khởi điểm tuy xa nhưng chảy mãi không ngừng, cuối cùng hòa vào biển lớn?"
Lúc ấy bà thôn trưởng như cuốn sách giáo khoa ngữ văn của cô vậy, đang ngó trái phải tìm một cây gậy.
An Khê xoa xoa đỉnh đầu bị gõ, rầu rĩ thở dài, thật ra lúc đó bà ấy muốn nói: "Đừng đứt đoạn là được."
Mộc Tân Nhiên phát hiện ra động tác của An Khê, chuyển ánh mắt nhìn đám người trong nhà ăn lên trên người cô.
An Khê không nhìn nữa, sáp lại gần thần bí hỏi, "Nhiên Nhiên, trong nhà cậu có kỳ vọng gì đối với cậu không?"
Mộc Tân Nhiên: "?"
Cô ấy kéo dãn chút khoảng cách, căng căng khóe miệng, "Sống là được."
An Khê liền cảm thấy quan hệ giữa hai người đã gần hơn, sự cảnh giác và khoảng cách vừa nảy sinh cũng tan biến, bọn cô đúng là chị em tốt!
An Khê đồng cảm sâu sắc, "Thôn tớ cũng vậy."
"Đừng đứt là được", "Sống là được", này không phải cùng một ý sao!
Mộc Tân Nhiên: "?"
Bằng không thì sao?
Trong phó bản này thì còn có thể có kỳ vọng khác à?
An Khê không nhận thấy ánh mắt của Mộc Tân Nhiên, cô đã dời sự chú ý vào trong nhà ăn.
Nhà ăn này to hơn tất cả những nhà ăn mà cô từng thấy, ba mặt tường đều là quầy bán đồ ăn, đông nghịt người, trước mỗi quầy đều có học sinh mặc đồng phục xếp hàng dài dằng dặc.
Chỗ làm thẻ nằm ngay phía bên hông cánh cửa đối diện, muốn tới đó phải len qua cả một rừng người.
An Khê hào hứng muốn thử, nhưng vẫn không quên hai người bạn cùng phòng, quay đầu hỏi:
"Tớ đi nạp tiền trước, hai cậu thì sao?"
Mộc Tân Nhiên định đi tìm người, số 3 thì nhắm thẳng quầy đồ ăn mà tiến, chỉ mỗi mình An Khê là phải đi làm thẻ tích hợp.
An Khê vừa nghe xong đã vọt đi luôn, nhanh đến mức Mộc Tân Nhiên chưa kịp níu lại.
Mộc Tân Nhiên nhìn theo bóng lưng An Khê lượn lách giữa dòng học sinh qua lại, lẩm bẩm không hiểu: "Tiền ở đâu ra thế nhỉ?"
Không đúng, tụi này vốn đâu cần làm thẻ?
An Khê thì chẳng hay biết gì về sự nghi hoặc của Mộc Tân Nhiên. Cô vẫn nghĩ mấy người họ chắc chắn là học sinh mới, vừa mới làm thủ tục nhập học nên không cần làm thẻ, cũng không xách hành lý, chắc là lo xong hết từ lúc đi báo danh rồi.
Quầy làm thẻ không có ai, An Khê tới nơi là làm được ngay. Trong lúc chờ, cô khom người ngó vào bên trong. Bên trong có một ông lão tóc trắng mặc đồng phục màu lam đang ngồi, đeo găng tay da đen.
Trên mặt An Khê là nụ cười ngoan ngoãn đáng yêu: "Cháu chào ông ạ, cháu là học sinh vừa chuyển trường tới."
Ông lão làm thẻ trông thân thiện hơn bà quản lý ký túc xá nhiều, tay làm việc đâu ra đấy, nghe vậy thì ngẩng đầu lên cười hiền: "Tốt tốt, tới trường rồi thì phải ăn cơm cho đầy đủ, học hành cho tử tế vào nhé."
Vừa ngẩng đầu lên, An Khê liền bị miệng của ông lão thu hút. Miệng của ông là kiểu kết cấu... trái phải.
Trường này đúng là hiện đại hơn cái trường cũ trong núi của cô nhiều thật, chẳng trách ai cũng bảo phải bước ra khỏi núi mới thấy được thế giới.
Nhìn người ta chằm chằm là bất lịch sự, cô nhanh chóng dời mắt đi. Nhưng chợt nhận ra điều gì đó, cô lại quay đầu hỏi, ngạc nhiên:
"Ông ơi, sao cháu thấy hình như không ai đi làm thẻ cả vậy?"
Điều kỳ lạ hơn là, ngay lúc cô vừa đứng trước quầy làm thẻ, tất cả học sinh đang xếp hàng lấy cơm hay đang ăn cơm đều quay đầu nhìn cô.
Tuy chỉ đúng hai giây, nhưng cả trăm người đồng loạt ngừng động tác, ngoảnh lại nhìn chăm chăm vào mình, cũng hơi rợn người chứ nhỉ?
Cô có làm gì đâu, cô chỉ đang ngoan ngoãn nghe lời đi làm thẻ thôi mà?
"Đúng là chỉ có mình cháu làm," Ông lão đẩy chiếc thẻ qua khe cửa, "Xong rồi, thẻ của cháu đây."
An Khê nhận lấy thẻ, biết chắc có hỏi cũng không moi thêm được gì, dứt khoát lễ phép:
"Cháu cảm ơn ông, làm phiền ông rồi ạ."
"Không phiền không phiền." Ông lão đáp, bằng... một cái miệng.
"Đi ăn cơm đi." Ông lão lại nói, lần này... vẫn là cái miệng ấy, nhưng từ hai bên má.
An Khê chớp mắt. Hai bên má ông lão vừa mới tách ra thành hai cái miệng, giờ lại chầm chậm hợp lại, trở về một cái miệng bình thường ở giữa nhân trung.
Một cái miệng thật tinh tế, không biết sau này thân thiết hơn chút, ông có chịu dạy cô không nhỉ?
Dù sao thì... một miệng vẫn hơi ít.
An Khê tạm biệt ông, rồi tìm ngay quầy đông người nhất để xếp hàng, chen vào cuối hàng.
Đang xếp hàng thì cô nghe có tiếng gọi nhỏ tên mình, quay đầu lại thấy Mộc Tân Nhiên đứng giữa sáu bảy người cách đó không xa, đang ngoắc cô tới. Trong nhóm đó có cả hai cô gái tóc búi mà cô từng gặp.
Mộc Tân Nhiên đang gọi cô qua.
An Khê lưỡng lự giữa hai lựa chọn: "Quầy đông người chắc đồ ăn ngon" và "hoà nhập tập thể mới để sống chan hòa". Cuối cùng, cô chọn tiếp tục xếp hàng.
Không ăn no thì lấy sức đâu mà xã giao?
Ăn xong rồi, cô nhất định sẽ nỗ lực gấp đôi!
...
"Cậu ấy đang làm gì thế?" Một trong hai cô gái búi tóc tròn quay sang hỏi Mộc Tân Nhiên, "Cậu chắc chắn, cậu ấy chính là người chơi thứ tám chứ?"
Mộc Tân Nhiên nhìn An Khê đã bắt đầu bắt chuyện với bạn học đứng trước, loáng thoáng nghe thấy cái gì mà "món ăn ngon nhất", bỗng hơi không chắc chắn lắm, "Có lẽ, thế?"
"Là một người không thông minh lắm nhưng giỏi xã giao." Cô ấy suy nghĩ rồi bổ sung thêm, "Tuổi còn nhỏ, có lẽ là lần đầu tiên vào Thế Giới Ác Mộng, còn chưa biết sợ."