Ngày 31.8. Trời trong. Chủ nhật, ở trên cột điện nhìn thấy thông báo nhập học (cười)
---
Ngày 31 tháng 8 năm H18, 23:36, An Khê mang trong lòng một tâm trạng vừa phấn khích vừa lo lắng, kéo vali đi trong ngôi trường rộng lớn. Trong vài tiếng đồng hồ cuối cùng trước tháng chín, cô đã nhận được thông báo nhập học của trường cấp ba. Có trời mới biết, cô suýt nữa đã tưởng rằng bản thân sẽ trở thành kẻ thất học rồi. Vài ngày trước, trường cấp ba duy nhất trong thị trấn của cô bị kiểm tra, nói là không có giấy tờ, trường học đóng cửa thầy cô cũng chạy, toàn bộ một trăm mười học sinh trong trường đều bị phân đến các trường học khác.
Hạn chót là mười một giờ tối ngày 30, mà trừ cô ra thì tất cả các học sinh đều đã nhận được thông báo nhập học vào trường mới rồi.
Chỉ còn cô, là không có tin tức gì. Cô có một sự nghi ngờ mạnh mẽ rằng, thành tích xếp hạng một từ dưới lên trong toàn trường đã liên lụy đến cô.
An Khê ở nhà đã gấp đến độ nhảy lên xuống la hét, cuối cùng mẹ không nhìn được, treo cô lên cột điện cho bình tĩnh lại. Tầm nhìn trên cột điện tốt thật, mười một giờ tối, cô đã nhìn thấy người đưa thư đi vào làng. Cuối cùng thì cô cũng không phải kẻ duy nhất không nhận được thông báo nhập học.
Cảm ơn mẹ ạ.
Trường mới tên là, tên là... An Khê rút giấy thông báo nhập học ra.
[Bạn học An Khê thân mến:
Chúng tôi rất tiếc phải thông báo, ngày 31 tháng 8 năm H18, trước 23 giờ 59 phút, hãy đến giường 1 phòng 1101 tại ký túc xá số 1 của trường THPT Khởi Hàng để ngủ.
THPT Khởi Hàng]
An Khê ấn tờ thông báo lên ngực, nhìn tòa ký túc xá số 1 ở trước mắt. Dưới tờ thông báo, trái tim cô đập thình thịch, lúc thì vui mừng lúc lại thấp thỏm lo âu-
Ai cũng nói thành phố lớn rất nguy hiểm, người thành phố rất lợi hại, cũng rất bài trừ người ngoài.
Kẻ đội sổ như cô mới từ dưới quê lên, sẽ không bị giết chết chứ?
Ngày đầu tiên khai giảng đã chết, chẳng phải sẽ trở thành sự nhục nhã muôn đời trong làng, trở thành tấm gương xấu vĩnh viễn của trẻ con trong làng khi lần đầu tới trường sao?
...
Khi bước vào ký túc xá, tiếng thét lanh lảnh chói tai bỗng vang lên. An Khê bị âm thanh này thu hút sự chú ý, ngẩng đầu thì thấy trên bức tường đối diện có một cái...
"Đồng hồ?"
Đồng hồ có kiểu dáng bất quy tắc. Mặt đồng hồ màu đỏ tươi, kim giờ và kim phút có hình dáng của một con mắt và một cái tai, còn kim giây "lạch cạch" không ngừng có hình cái miệng. Âm thanh kia phát ra từ trong cái miệng này, thậm chí An Khê còn có thể nhìn thấy trong cái miệng mở to đó, là cái lưỡi đang lắc liên tục không ngừng như cái lục lạc.
"Bức tranh thật tinh xảo."
Cô tán thưởng.
Trên mặt đồng hồ có hai vết màu vẽ, có màu đỏ và xanh lá, được bôi quẹt ở cạnh nhau, không thể gọi là có hình dạng, chứ đừng nói đến tinh xảo.
Sau khi An Khê lên tiếng khen ngợi, tiếng thét của kim giây càng to, giống như có thể khiến cả cái tầng lầu này phải sập vậy.
"Im miệng!"
Một giọng nói nữ xa lạ vang lên sau lưng.
Giọng của người phụ nữ không tính là lớn, trong tiếng thét, thì có thể nói là như một giọt mưa rơi xuống đất trong cơn mưa rào. Nhưng tiếng "im miệng" này lại khiến tiếng thét dừng bặt, chỉ còn lại tiếng chuyển động cơ học "lạch cạch" của kim giây.
An Khê có kinh nghiệm tá túc, biết rõ chủ nhân của giọng nói sau lưng rất có thể là quản lý ký túc xá.
Nghe giọng thì tuổi tác có vẻ rất lớn. Sau khi cô đưa ra phán đoán, trên mặt lập tức nở một nụ cười ngoan ngoãn mà các bậc trưởng bối thích nhất, quay lại, chưa nhìn thấy người thì đã cúi xuống thật sâu, giọng ngọt ngào đáng yêu, nói liên thanh:
"Chào cô ạ em là học sinh mới chuyển tới An Khê, nhà ở An Tức, đường 101 thôn Nhất Khê thị trấn An Tức, em rất tiếc phải trở thành một nhân... à không không, em rất vui vì đã nhận được thông báo nhập học của quý trường ạ."
Người đối diện mãi không có hồi âm. An Khê hơi ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt đục ngầu, không nhìn ra được cảm xúc. Cô chớp mắt, một giây sau, cánh tay buông thõng bên người bị năm ngón tay khô quắt như cành cây khô nắm chặt lấy, rồi ngay sau đó dùng sức rất mạnh xốc cô dậy.
An Khê không chống cự, thuận theo đứng thẳng người lên.
Sau khi đứng thẳng, cô dễ dàng nhìn được tình trạng của người vừa tới. Đó là một bà lão, một bà lão gầy đét. Bộ đồ màu xanh lam của quản lý ký túc xá đang mặc trên người bị chùng xuống, cánh tay khô quắt thò ra từ tay áo, giống như một bông hoa hồng khô héo quắt lại.
Nhưng bà lại có một cái đầu bình thường, mái tóc trắng được chải gọn ra sau đầu, chỉ trông như là một bà lão không thích cười.
An Khê cười ngọt ngào, miệng càng ngọt: "Cháu chào bà ạ, cháu tên An Khê, An trong an toàn, Khê trong nước suối*."
*Khê thủy là nước suối
"1101, giường 1." Tay quản lý ký túc xá đang cầm tay An Khê không hề nới lỏng, lần theo cánh tay xuống đến cổ tay, vặn tay cô lại để lòng bàn tay ngửa lên, đặt một chiếc chìa khóa đồng vào tay cô, "Tắt đèn lúc 12 giờ, sau khi tắt đèn không được tự ý đi lại."
"Vâng ạ." An Khê cười đáp.
Quản lý ký túc xá nói xong thì chậm rãi thả tay cô ra, quay người đi vào phòng trực ban, sau đó cửa phòng đóng lại. An Khê thu hồi tầm mắt, nhìn cánh tay mềm nhũn bị lún xuống, lẩm bẩm: "Thật là nhiệt tình."
Xương cánh tay thì chưa gãy, nhưng tay thì trật khớp rồi, mà đây còn là kết quả khi cô đã thuận theo chuyển động cổ tay ấy. Chậm một chút thôi thì sợ không phải là trật khớp, mà chắc gãy luôn.
Người thành phố lớn có hơi quá nhiệt tình rồi.
An Khê thuần thục nắn lại khớp xương, thò đầu ra quan sát tầng một một lượt. Phòng trực ban ở bên phải, trước sau đại sảnh có hai cánh cửa, cô vào từ cửa trước, còn cửa sau ở phía đối diện thì bị khóa, sau cửa đen kịt không nhìn ra được cái gì. Cuối hai bên trái phải của đại sảnh là lối vào phòng ngủ, trên lối vào bên trái là [Số 1], bên phải là [Số 2].
Trong cả đại sảnh, trừ cái đồng hồ treo tường ra thì không còn đồ trang trí nào khác, cũng không có nội thất.
Vừa rộng lớn vừa trống không.
An Khê đưa ra kết luận.
"Ha."
Đồng hồ phát ra một tiếng rất nhỏ, cô thuận thế ngẩng đầu nhìn, thấy đã là 11:56 rồi.
"A! Sắp tắt đèn!"
"Cảm ơn đã nhắc nhở! Đúng là vừa đẹp vừa tốt bụng!"
Cô vội vàng nói cảm ơn, rồi kéo vali chạy tới lối vào bên trái.
Vừa bước vào cửa là cầu thang đi lên, An Khê ở tầng một nên không cần lên tầng. Bên phải cầu thang là nhà vệ sinh, không có phòng ngủ.
Cô rẽ sang hành lang bên trái. Hai căn phòng đối diện gần lối vào có diện tích rất lớn, cách phòng gần nhất khoảng ba bốn phòng, là phòng tắm.
An Khê vội lướt qua, hơi nóng luồn qua khe hở của cánh cửa đóng chặt. Cô không nhìn nữa, tìm phòng của mình, dùng chìa khóa mở cửa.
Phòng không nhỏ, có ba cái giường bàn học, trên là giường dưới là bàn học; có hai tủ quần áo, một cái giá để hành lý, đối diện cửa phòng còn có một ban công, được ngăn cách bằng cánh cửa trong suốt.
Không có vết tích người ở.
An Khê khóa cửa phòng lại, thấy sau cửa phòng có một tờ thông cáo. Thời gian eo hẹp, cô chỉ kịp lướt qua mà không nhìn kỹ. Cô nhanh nhẹn mở vali, lấy cái chiếu gấp ra trải lên giường 1, ném gối lên giường, vứt chăn mỏng lên, đạp giày ra, nắm lấy lan can giường tầng trên rồi nhảy lên.
"Đùng" một tiếng, An Khê nằm thẳng trên giường, đèn tắt đúng giờ, tầm nhìn tối đen.
Cô nằm yên, nhớ lại những chữ trên tờ thông cáo.
[Thông cáo mà học sinh trong ký túc xá trường THPT Khởi Hàng cần biết để đảm bảo sự an toàn của các bạn, đặc biệt là những chuyện liên quan thông cáo chỉ ra:
Một: Sau khi tắt đèn, nghiêm cấm tự ý đi lại;
Hai: Nghiêm cấm đốt lửa, bắn pháo hoa trong phòng ngủ;
Ba: Nghiêm cấm nhảy nhót trên giường;
Bốn: Nghiêm cấm mang tất cả vật sống vào phòng ngủ;
Năm: Trừ quản lý ký túc xá và chủ nhiệm, nghiêm cấm đưa bất cứ người nào khác không phải vốn ở phòng ngủ vào phòng ngủ;
Sáu: Mỗi phòng ngủ chỉ có hai chìa khóa, mất chìa khóa thì hãy báo cho quản lý ký túc xá sớm nhất có thể, đợi quản lý ký túc xá làm chìa khóa mới, và chỉ có quản lý ký túc xá mới có thể làm chìa khóa;
Bảy: Không thể dùng chìa khóa đã mất, nếu lại nhìn thấy thì phải lập tức rời đi, đồng thời thông báo cho quản lý ký túc xá giải quyết;
Tám: Mỗi ký túc xá chỉ có một vị quản lý cùng giới, quản lý ký túc xá nam mặc đồng phục màu xanh lam, quản lý ký túc xá nữ mặc đồng phục màu đỏ;
Chín: ■■ rời khỏi ■■ đồng hồ ■■
Mười: Trong ký túc xá không có thông cáo an toàn.] Nét chữ của điều thứ chín mờ nhạt, có thể trúng điều thứ tám và điều thứ mười.
An Khê tháo sợi dây đỏ, xõa tóc ra, chỉnh lại gối, kéo chăn cho ngay ngắn, chuẩn bị ngủ. Lúc nhắm mắt lại cô còn nghĩ: quy tắc ở thành phố lớn thật là nhiều.
Mở mắt ra thì đã là năm giờ sáng hôm sau, An Khê thu xếp hành lý. Lúc đi vệ sinh cá nhân, cô thuận tay lấy bộ đồng phục có tên của cô trong tủ quần áo ra, giặt rồi phơi ra ban công.
Không biết có phải do cô dậy sớm quá không, mà cả buổi sáng này không thấy một học sinh nào, chỉ có quản lý ký túc xá.
Đó còn là lúc cô vừa tỉnh dậy, vốn chuẩn bị đi tắm rửa, không nghĩ tới lại thấy quản lý ký túc xá ở cửa ra vào. Sau đó cô biết được từ quản lý ký túc xá, muốn đi tắm thì trước tiên phải đến nhà ăn để làm một cái thẻ thông hành.
Ồ, đúng rồi, hôm nay quản lý ký túc xá mặc đồng phục màu đỏ.
Miệng An Khê còn ngọt hơn cả mật, lúc đó đã tươi cười nói, "Bà ơi, hôm nay khí sắc của bà thật tốt."
Đáng tiếc quản lý ký túc xá không dính chiêu này, quay người đi.
Cô đứng tại ban công, vừa kéo thẳng đồng phục vừa thở dài. Đang phiền muộn, bên tai lại vang lên hai tiếng xẹt xẹt của dòng điện, còn chưa tìm được nguồn âm thanh, đột nhiên ngay sau đó ầm ĩ cả lên.
An Khê hóng hớt, nhoài ra ban công nhìn, lại không thấy gì. Cô vừa định đứng thẳng dậy, một giọt nước bỗng rơi lên trán cô.
Cô nhận ra, đưa tay lên sờ chỗ giọt nước rơi vào, ngẩng đầu nhìn thì thấy một lọn tóc đen dính nước ướt sũng đang từ từ lui vào bên trong.
Cô thu tay lại, ngửi thấy mùi tanh.
"Hóa ra trong ký túc xá có học sinh."
...
Tại phòng trực ban có người đang làm thủ tục nhận phòng.
An Khê đứng chỗ cửa cầu thang nhìn, có ba nữ sinh trẻ tuổi xếp hàng trước cửa sổ phòng trực ban, không biết là học sinh mới hay học sinh cũ vừa tới trường. Dù sao thì cũng không thể có thêm một trường cấp ba thứ hai bị đóng cửa, rồi học sinh chuyển trường được phân tới đây được.
Đứng ở phía trước là một nữ sinh nhỏ nhắn, quay lưng lại với cô, tóc búi hai bên thành hai cục tròn tròn, đang kiễng chân thò tay vào cửa sổ.
An Khê đoán cô ấy đang lấy chìa khóa.
Quả nhiên, tóc búi quay người nhường vị trí cho người tiếp theo, đồng thời lắc lắc thứ trong tay cho người đằng sau xem, là một chiếc chìa khóa màu bạc.
Cô chưa kịp nghĩ xem có phải chìa khóa của mỗi ký túc xá không giống nhau không, thì nghe thấy quản lý ký túc xá gọi tên cô.
An Khê đáp lại một tiếng, ba cô gái lập tức nhìn sang. Ánh mắt rất kỳ lạ, cứ như đang đánh giá xem người đối diện đó có phải khỉ đội lốt người không vậy.
Cô chạy chậm tới trước cửa sổ, người thứ hai nhường chỗ cho cô. An Khê cười nói, "Cảm ơn bạn học", rồi quay đầu nhoài vào trong cửa sổ, "Bà ơi, bà gọi cháu ạ?"
Phòng trực ban không lớn, phía trong có một cái tủ, để vài tập tài liệu. Quản lý ký túc xá ngồi sau cửa sổ, hai tay đặt trên bàn, trên tay bà là một đôi bao tay màu đỏ bó sát da, che đi làn da khô héo.
"An Khê, cô đưa," Bà liếc nhìn qua, tiếp tục nói, "Mộc Tân Nhiên tới 1101."
An Khê gật đầu, "Được ạ được ạ, còn dặn dò gì không ạ?" Cô cười hì hì, "Sẵn lòng vì bà phục vụ."
Quản lý ký túc xá không trả lời cô, giọng điệu như thường: "Người tiếp theo."
An Khê chỉ có thể nhường chỗ. Nữ sinh thứ ba tới trước cửa sổ, cô nghe thấy tiếng đăng ký tên. Hình như tối qua cô tới thì không có bước này?
Còn chưa nghĩ nhiều, nữ sinh thứ hai đã đi về phía cô, nói, "Xin chào, Mộc Tân Nhiên."
An Khê hồi thần, lập tức lộ ra nụ cười. "Xin chào xin chào, tớ tên An Khê, Khê trong nước suối, rất vui được gặp cậu."
Cô nói xong thì thấy trong mắt Mộc Tân Nhiên và tóc búi rõ ràng có sự thả lỏng. Nữ sinh thứ ba ở bên kia cũng xong rồi, giọng nói của quản lý ký túc xá truyền tới-
"Tiết học đầu tiên lúc 9 giờ, lịch học sẽ được phát tới ký túc xá của các cô, đừng đến muộn."
Lời vừa nói xong, tiếng chuông đinh đang vang vọng trong ký túc xá, tổng cộng vang lên bảy lần.
Đã 7 giờ sáng rồi.
An Khê hỏi phòng ký túc xá hai người tóc búi, biết được cả hai đều ở chung một phòng trên tầng hai. Cô chuẩn bị đưa Mộc Tân Nhiên về ký túc xá, nhưng mới đi được hai bước, cô bỗng nhớ ra điều gì, lại thình thịch chạy trở lại, vội vã hỏi: "Trường học ăn cơm lúc mấy giờ vậy ạ??"