Từ phòng Tống di đi ra, Quách mụ mụ liền kéo Phương Ti về phòng, đóng cửa lại rồi hạ giọng dặn:
“Chuyện của Hương Lan, về sau không được nhắc nữa. Con chẳng lẽ không rõ, xưa nay Đại gia nói gì thái thái đều nghe theo. Ngài ấy nói than có màu trắng, thái thái cũng sẽ gật đầu thuận theo ‘Không sai, trông cũng trắng’… Ôi chao, sao con cứ khăng khăng tự mình lao đầu vào lưỡi dao như thế?”
Phương Ti vặn khăn nói:
“Con chẳng qua là không cam tâm thôi.”
Quách mụ mụ thở dài:
“Không cam tâm thì sao chứ? Ta sớm đã nói với con, Đại gia xưa nay chuộng người có khí chất thư hương, ngươi lại chẳng chịu nghe. Hồng Tụ, Hương Lan… người nào mà chẳng biết chữ biết nghĩa? Giờ con không được để mắt tới, trách được ai chứ?”
Phương Ti càng nghe càng bực, hất tay đi đến mép giường, ngả người nằm xuống, lấy chăn trùm kín đầu. Quách mụ mụ bước lại ngồi bên giường, lại thở dài, đẩy đẩy nàng:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play