Hương Lan len lén nhìn ra ngoài, thấy không xa có mấy nha hoàn và bà tử qua lại, chợt nhìn thấy Tiểu Quyên thắt khăn trắng ngang lưng, trong tay ôm một chiếc hộp lớn từ xa đi tới. Hương Lan mừng rỡ, há miệng định gọi, nhưng lại thấy Tiểu Quyên ôm hộp rẽ vào hành lang, khuất bóng. Hương Lan bất giác thất vọng, nhưng cũng đành bất lực.
Nàng đứng trước cửa sổ một lúc, lại sợ bị người phát hiện, liền quay vào, mò được một tấm đệm cũ, dựa vào tường ngồi xuống. Nếu là nữ tử bình thường, trải qua một trận biến cố như thế, e rằng đã sớm hồn vía lên mây. Nhưng Hương Lan đời trước từng trải qua sóng gió lớn nhà tan cửa nát, lưu đày viễn xứ, sinh ly tử biệt, thêm vào đó nàng có tính tình kiên cường, lúc này ngược lại càng thêm tỉnh táo. Nàng lần lượt lục hết đồ trên người ra.
Lấy được hơn mười đồng tiền lẻ, một miếng bạc vụn nhỏ, một chiếc trâm bạc cũ trên đầu, cuối cùng tháo xuống mặt dây chuyền ngọc bích ở cổ chính là con ếch Tống Kha từng tặng. Ban đầu nàng đặt trong hộp gấm, sau khi về nhà thăm cha nương định trao lại cho họ, nhưng phút cuối lại do dự, rồi như ma xui quỷ khiến mà đeo lên cổ, cũng đã mang một thời gian dài rồi.
Hương Lan khẽ vuốt ve con ếch ngọc trong tay, âm thầm nghĩ: “Không biết Triệu Nguyệt Thiền định khi nào đem ta bán đi, giờ mặt mày ta thâm tím đầy vết thương, sợ là chẳng bán được giá, càng không mong tới nơi tốt. Nếu không tìm được người đến cứu, những món này nhất định phải giữ cẩn thận, biết đâu mua chuộc được ai, còn giữ được cái mạng.” Nghĩ đoạn liền cẩn thận cất từng món vào chỗ kín trong người, rồi nằm nghiêng dựa vào vách, khép mắt tĩnh tâm, âm thầm tụng niệm kinh Phật.
Không rõ đã qua bao lâu, Hương Lan co mình trên tấm đệm cũ, thiêm thiếp ngủ đi. Tỉnh lại thì thấy bụng đói cồn cào, mặt mũi cũng đau đớn không chịu nổi. Nàng ghé mắt nhìn ra ngoài qua khe cửa, mới biết đã quá giờ trưa. Lúc này mọi người hẳn đã dùng bữa xong, trong sân im ắng lạ thường, ánh nắng chang chang phủ đầy mặt đất, chẳng thấy một bóng người.
Hương Lan khẽ thở dài, bước tới bên chum nước, múc một gáo nước uống vào. Cúi xuống nhìn mặt nước, thấy mặt mình sưng tấy càng lúc càng dữ dội, hai bên má bầm tím đến mức chẳng còn hình dạng.
Đang ngẩn người, bỗng nghe ngoài cửa có người khẽ gọi: “Có ai ở trong không đó?” Rồi từ khe dưới chân cửa, luồn vào một chiếc khăn tay, trên đó đặt mấy miếng bánh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play