Hương Lan chìm nổi giữa giấc mộng mơ hồ, trong mộng như trở về tiền kiếp. Nàng mặc áo cưới đỏ thẫm, đội ngũ đón dâu đông đúc nối dài, kín cả một góc phố. Dân chúng hai bên đường xôn xao thò đầu ra xem, tiếng trống chiêng vang vọng, cờ hoa rợp trời. Trên kiệu hoa, mẫu thân nàng nắm lấy tay con, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào nói: “Con ơi, lần này đi, không còn giống khi còn ở nhà. Mẫu thân sợ con chịu uất ức…”
Nàng nhìn gương mặt mẫu thân, nắm chặt tay bà đến phát run, muốn mở miệng mà không nói nên lời. Bỗng nhiên, khuôn mặt ấy chập chờn biến thành Tiết thị. Mộng cảnh chuyển đổi, nàng trông thấy Tiết thị cùng Trần Vạn Toàn bị Triệu Nguyệt Thiền bán đi, cha nương đứng đó rấm rứt khóc, tiếng nức nở như xé lòng.
Ruột gan nàng nóng như lửa đốt, cuống quýt muốn lao đến cứu, vừa giãy giụa thì choàng tỉnh giấc.
Trước mắt một mảng màn xanh biếc, Hương Lan khẽ động đậy, chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, chẳng còn chút sức lực nào. Trên trán quấn vải, nàng vẫn còn trong trạng thái mê man, nhưng vết thương trên mặt đã không còn đau rát như hai hôm trước. Nàng đưa tay khẽ sờ lên mặt, chạm phải một lớp cao thuốc dày, liền gắng sức chống người dậy, vén màn nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy bên giường có một nha hoàn đang ngồi, đang cúi đầu chăm chú thêu thùa. Nha hoàn ấy mặc áo ngắn tay màu đỏ nhạt viền chỉ bạc, váy màu xanh thẫm, thêu hoa khéo léo.
Thấy động tĩnh, nàng ta lập tức buông kim chỉ trong tay, vội vàng bước tới, vui mừng nói:
“A Di Đà Phật, cô nương cuối cùng cũng tỉnh rồi! Cô đã ngủ suốt hai ngày hai đêm rồi đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play