Triệu Nguyệt Thiền len lén quan sát sắc mặt của Tần thị, miệng bịa đặt nói :
“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Sáng nay nha đầu của con nhặt được quyển kinh Phật mà Lam di nương chép trong vườn. Con sợ muội ấy đánh mất thì cuống cuồng đi tìm nên mới có lòng tốt, đích thân đem trả, cũng muốn tiện thể nói mấy lời tâm tình. Nói được vài câu thì thấy sắp mưa, con liền cáo từ. Lúc đến bậc thềm, con lại muốn hỏi vài chuyện liên quan đến Đại gia, vốn là chuyện riêng trong khuê phòng, chẳng tiện để bọn nha hoàn nghe, nên mới bảo chúng lui cả. Nào ngờ mới hỏi đôi câu, Lam muội muội liền đỏ mặt, ấp a ấp úng không chịu nói. Con lại hỏi thêm một chút, muội ấy liền lùi về sau, không cẩn thận mà trượt chân ngã xuống bậc thang... Ôi, nói ra thì cũng là lỗi của con, con không nên...”
Dứt lời liền quay người quỳ rạp trước cửa, dập đầu “bộp bộp” kêu lên:
“Trời cao xin thương xót, mọi chuyện đều là tội của con, con đáng chết muôn lần. Cầu xin ông trời phù hộ cho Lam muội muội cùng đứa nhỏ trong bụng được bình an vô sự, về sau cho con lên núi, xuống chảo dầu, giảm thọ hai mươi năm, con cũng không dám oán nửa lời.”
Tần thị là người tinh tường thế nào, dĩ nhiên chẳng tin lời bịa đặt kia. Trong bụng cười lạnh:
“Triệu Nguyệt Thiền quả là miệng lưỡi giảo hoạt, chỉ một câu ‘chuyện riêng trong khuê phòng’ đã chặn lời ta, khiến ta cũng khó mà truy hỏi thêm.”
Ngoài mặt chỉ lạnh nhạt nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT