Lúc này đã gần giờ Ngọ, mặt trời đã hơi gay gắt. Triệu Nguyệt Thiền ngồi trong kiệu, khép hờ đôi mắt, đôi khuyên tai đung đưa theo nhịp kiệu lắc. Bỗng kiệu dừng lại, Nghênh Sương tiến đến gần rèm kiệu, khẽ gọi: “Nãi nãi, nãi nãi?”
Triệu Nguyệt Thiền khẽ hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nghênh Sương hạ giọng: “Biểu thiếu gia đang đứng ở con hẻm nhỏ phía trước, nãi nãi xem có muốn…”
Nghe vậy, Triệu Nguyệt Thiền lập tức vén rèm kiệu lên nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy phía xa có một nam tử trẻ tuổi, thân hình cao gầy, mặt mũi thanh tú, dáng vẻ thư sinh. Hắn mặc một chiếc trường sam lụa tằm màu vàng, thắt lưng đeo đai bạc nạm ngọc, buông xuống dải lụa ngũ sắc thêu uyên ương, tay phe phẩy chiếc quạt xếp, trông không khác gì một công tử ngông nghênh nơi phồn hoa. Người ấy chính là Tiền Văn Trạch, con trai của biểu cô Triệu Nguyệt Thiền. Tiền gia thuở trước cũng xem như sung túc, chỉ là càng về sau càng sa sút, giờ chỉ còn cái hư danh. Tiền Văn Trạch từ nhỏ đã được nuông chiều, chỉ lo ăn chơi đá gà, bài bạc, rượu chè, chơi gái. Nhưng trong chốn phố phường lại rất có danh tiếng, được gọi là “Tiền mặt trắng”.
Thấy Triệu Nguyệt Thiền nhìn mình, Tiền Văn Trạch liền cuối xuống vái dài một cái, nhìn như không có xương cốt.
Triệu Nguyệt Thiền khẽ “chậc” một tiếng, khoé môi nhếch lên nụ cười, buông rèm xuống: “Bảo hắn tới gặp ta.”
Nghênh Sương cảm thấy không ổn, nhưng không dám trái ý chủ tử, hơi cau mày bước đến bên Tiền Văn Trạch, nói: “Nãi nãi nhà ta bảo ngài qua đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT