Ánh mắt Tần thị lạnh như băng:
“Hoàn tỷ nhi, ngươi còn gì để nói nữa không? Hay là muốn phủi sạch, nói rằng ngươi không hề đổ nước đào, rằng chính nha đầu kia vu hại mình?”
Tào Lệ Hoàn khóc đến mức bờ vai run rẩy, nghẹn ngào nói:
“Nàng... nàng ta cố ý hại con, bởi vì... bởi vì...”
Con sai Tứ Thuận Nhi làm nhục nàng ta, nên nàng ta muốn trả thù, đó mới là căn nguyên. Nhưng lời này, nàng làm sao dám nói ra miệng?
Hương Lan đưa ánh mắt đầy uất ức, như không thể tin nổi mà nhìn sang Tào Lệ Hoàn, òa khóc, quỳ gối kêu trời gào đất:
“Lão thái thái minh giám! Nô tỳ tuyệt không dám vu khống hãm hại Hoàn tiểu thư! Nếu Lão thái thái không tin, xin cứ lục túi tiền của nàng. Bình sứ đựng nước đào, hẳn vẫn còn ở đó! Đó là bình sứ Pháp Lang thái, vật Hoàn tiểu thư yêu quý, xưa nay vẫn dùng để đựng đan dược bảo dưỡng thân thể, chưa từng rời khỏi người. Dù hôm nay dùng để đựng nước đào, nàng cũng không nỡ vứt đi đâu!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play