Từ khi Tào Lệ Hoàn dọn khỏi La Tuyết Ổ, trong lòng chẳng lúc nào yên ổn, mỗi ngày đều đóng cửa cùng Hủy Nhi mắng Tần thị một trận. Có lúc tức giận không nơi phát tiết, liền đem Hương Lan ra trút giận, gặp Tư Xảo thì lại không mặn không nhạt châm chọc:
“Không rõ là giả vờ hay thật sự chưa khỏi, cả ngày nằm yên một chỗ, còn sống sung sướng hơn cả chủ tử. Cái viện này của ta, chẳng lẽ nuôi ra một vị thái thái? Điệu bộ cũng lớn quá rồi.”
Tư Xảo nghe vậy, đành nén đau bò dậy, tập tễnh hầu hạ. Tào Lệ Hoàn ngại nàng vụng về, lại sai đi thêu thùa. Nào ngờ Tư Xảo vụng tay vụng mắt, một ngày thêu không xong một đóa hoa, lại bị mắng cho một trận. Hương Lan thấy vậy động lòng, lúc nhàn rỗi liền giúp đôi chút.
Tư Xảo vừa thêu vừa khóc, nước mắt rơi ướt cả tấm vải. Hương Lan cười khẽ, nghiêng đầu liếc nàng, nhỏ giọng châm chọc:
“Khóc cái gì, nước mắt rơi vào vải, coi chừng Mẫu Dạ Xoa kia lại ăn tươi nuốt sống muội mất. Mau nín đi, uất ức làm gì, người ở đây ai chẳng phải chịu đựng? Muội vui vẻ cũng là một ngày, ủ ê cũng là một ngày, chẳng bằng nghĩ cho thoáng.”
Tư Xảo lấy tay áo lau mặt, nức nở nói:
“Muội thấy… mình chịu không nổi…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT