Từ ngày ấy trở đi, Hương Lan vẫn cứ giữ khuôn phép làm việc như cũ, chỉ là tay chân dần chậm lại. Trước kia nửa ngày đã có thể hoàn thành một món thêu, giờ đây thong thả mất đến một hai ngày mới xong. Việc quét dọn phòng ốc vốn chỉ hơn nửa canh giờ, thì nay cũng không vội vàng, nhẩn nha kéo dài đến một canh giờ. Có bị sai ra ngoài chạy việc, cũng không còn dáng vẻ vội vã như trước kia, ngược lại cứ đủng đỉnh đi, tiện thể ngắm nghía cảnh sắc trong vườn.
Bởi nàng làm việc chậm rãi mà vẫn bận rộn suốt, Tào Lệ Hoàn không tiện sai phái nữa, đành chuyển việc cho Hoài Nhụy và Hủy Nhi. Nếu có gọi Hương Lan tới giúp, gặp việc vặt vãnh nàng còn chịu nhúng tay, nhưng hễ thấy có ý định đùn đẩy trách nhiệm, Hương Lan liền từ chối thẳng:
“Ta đang có việc trong tay, nhất thời chưa rảnh, xin thứ lỗi.”
Như thế, ngày tháng của nàng cũng nhẹ nhàng hơn đôi phần. Có điều Tào Lệ Hoàn lại càng nhìn nàng không thuận mắt, hở chút liền mượn cớ trách mắng. Hương Lan chỉ một mực cúi đầu lắng nghe, dáng vẻ vẫn ngoan ngoãn cung kính, nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán thời cơ, mong sớm vẽ thêm vài bức tranh để bán lấy bạc.
Không quá mấy ngày sau, Tằng lão thái thái tạ thế vì bệnh, bởi thọ cao mà mất, nên được xem là hỉ tang. Trong chớp mắt, cả phủ phủ kín sắc trắng, ngay cả mèo chó trong viện cũng phải buộc vải bố trắng lên mình.
Lâm đại lão gia, Lâm Trường Chính, vội vàng đưa cả thê tử và các con từ kinh thành về Kim Lăng để chịu tang. Bởi đại phòng sắp trở về, trong phủ nhất thời xôn xao nghị luận.
“Đại phòng lão gia, thái thái đều trở về, tam gia, rồi , Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư gì đó chắc cũng theo chân cả lượt.” Hủy Nhi vừa nói vừa lấy một chiếc bình gốm ngũ sắc hoa văn từ trên giá xuống, dùng muỗng bạc xúc một muỗng trà, pha nước ấm, nâng chén sưởi trong lòng bàn tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT