Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

6

Tôi không thèm để ý đến anh ta nữa, Tống Lệ liền đem tất cả hận thù trút lên người Trình Cửu Tư.

Trình Cửu Tư bị trường học khai trừ, ba mẹ tôi tìm đến tôi, cầu xin tôi khuyên Tống Lệ bỏ qua chuyện cũ.

Kết quả, hôm sau Tập đoàn Trình thị tuyên bố phá sản. Hai người họ khóc lóc van xin, tôi nhún vai bất đắc dĩ:
“Tôi cũng đã khuyên rồi mà, nhưng Tống Lệ không nghe. Chuyện làm ăn nhà họ Tống tôi đâu có quyền can thiệp. Nhưng ba mẹ yên tâm, tiền làm phẫu thuật cho em gái, tôi sẽ có cách kiếm được.”

Nghe vậy, mẹ tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng bừng:
“Thật sao? Con có cách gì?”

Tôi đưa tờ rơi đến trước mặt bà ấy — trên đó viết rõ ràng: Cuộc thi mỹ thuật cấp quốc gia, tìm kiếm ngôi sao nghệ thuật tương lai.

Mẹ tôi đọc xong, lập tức xé toạc tờ giấy:
“Giờ là lúc nào rồi! Trong đầu con sao chỉ toàn nghĩ cho bản thân mình vậy hả!”

Tôi cẩn thận ghép mảnh tờ rơi lại, một lần nữa đặt vào tay bà ấy:
“Mẹ nhìn kỹ đi! Ở đây ghi rõ: người đoạt giải quán quân không chỉ được ký hợp đồng với đoàn nghệ thuật quốc tế, mà còn nhận được một triệu đồng hỗ trợ hiện thực hóa ước mơ — vừa khéo đủ cho em gái làm phẫu thuật.”

Nghe đến "một triệu", trong mắt mẹ tôi lóe lên ánh tham lam. Bà ta liếc tôi từ đầu đến chân, ánh mắt đầy khinh bỉ:
“Chỉ với chút tài mọn của mày, mà cũng đòi đạt giải à?”

Tôi đã lường trước bà ta sẽ nói vậy, liền lấy ra toàn bộ giấy chứng nhận mỹ thuật và bằng khen thi đấu từ nhỏ đến lớn.

Khi nhìn thấy ngăn kéo đầy giải thưởng, mẹ tôi sững sờ:
“Sao mẹ không hề biết… hóa ra mày…”

Bà ta muốn nói gì đó, nhưng rồi nghẹn lại, không biết phải mở miệng thế nào.

Tôi nghĩ, có lẽ bà ta cũng đã hiểu, mình là một người mẹ vô trách nhiệm đến cỡ nào.

Từ nhỏ đến lớn, họ dốc hết tâm huyết bồi dưỡng Trình Cửu Tư, nhưng kết quả, cô ta chẳng nên trò trống gì.

Ngược lại, tôi — đứa luôn bị họ phớt lờ — mới là học sinh ưu tú, rực rỡ thành tích.

Nhưng giờ thì không sao cả. Tôi muốn để chính họ cam tâm tình nguyện làm quân cờ cho tôi.

“Con thật sự sẽ dùng toàn bộ tiền thưởng để làm phẫu thuật cho em con chứ?”

Dưới ánh mắt nghi ngờ của mẹ tôi, tôi gật đầu chắc nịch:
“Cuộc đời em gái là quan trọng nhất, chỉ cần con tham gia thi, chắc chắn sẽ giành giải nhất. Chỉ là… lệ phí đăng ký dự thi là mười vạn…”

Biết rõ họ chẳng còn đồng nào, tôi cố tình đưa danh thiếp của một tổ chức cho vay:
“Hôm nay là hạn chót đăng ký, chỉ cần con thắng, khoản tiền này sẽ trả lại rất nhanh.”

Sau nhiều phút suy nghĩ, cuối cùng mẹ tôi cũng quyết định liều một phen!

Từ đó về sau, ba mẹ không còn lo cho Trình Cửu Tư nữa, mỗi ngày đều giám sát tôi luyện tập.

Đến ngày thi, họ còn đưa cả Trình Cửu Tư theo, cùng nhau tiễn tôi đến điểm thi.

Nhưng vừa lên xe, Trình Cửu Tư đã gào khóc trách ba mẹ thiên vị:
“Các người chịu đi vay tiền cho chị ta đi thi, lại không chịu vay tiền cho con làm phẫu thuật!”

Mẹ tôi tát cô ta một cái thật mạnh:
“Trình Cửu Tư, nhà mình phá sản rồi! Cho dù vay được một triệu cũng không trả nổi! Chị mày chỉ cần mười vạn mà có thể kiếm lại cả triệu, mày hiểu chưa?”

Trình Cửu Tư bị đánh lệch cả mặt, ánh mắt tràn đầy tơ máu.

Tôi tốt bụng đưa cho cô ta khăn tay, cô ta lập tức xé nát nó, gào lên:

“Trình Thập Nghi, mày đừng có đắc ý! Mày chẳng qua chỉ là công cụ kiếm tiền của ba mẹ thôi! Mày mãi mãi không giành được tình yêu của họ đâu!”

Tôi cười thành tiếng.

Cô ta… bắt đầu sợ rồi.

Sợ mình sẽ trở thành đứa con bị bỏ rơi.

Cái tát của mẹ tôi hôm nay đã đánh nát sự tự tin mà cô ta bám víu cả đời.

Dù sau đó ba mẹ có xin lỗi cỡ nào, Trình Cửu Tư cũng chỉ im lặng, mặt lạnh như tiền, toàn thân toát ra oán khí nặng nề.

Kế hoạch của tôi, đã gần đến đích rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play