Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio
5
Cuối tuần, tôi về nhà họ Triệu.
Trình Cửu Tư đang quấn lấy bạn trai mới trên ghế sofa nhà họ Trình.
Tôi vừa bước vào đã làm gián đoạn bọn họ, cô ta cực kỳ khó chịu:
“Chị ở với một thằng phế vật thì được sung sướng gì chứ? Ghen tỵ vì bạn trai em vừa có tiền vừa mạnh mẽ đúng không? Nhất định phải chọn đúng lúc này mà về!”
Tôi liếc nhìn gã đàn ông kia, phát hiện ra đó là bạn chí cốt của Tống Lệ – Chu Tử Dương.
Trước kia Tống Lệ thường tụ tập với đám này đi uống rượu, chơi bời khắp nơi.
Cũng phải nói, đầu óc Trình Cửu Tư vẫn còn xài được. Giới thượng lưu này vòng đi vòng lại cũng chỉ chừng ấy người. Tống Lệ là thái tử gia giới thủ đô, bạn bè anh ta đều là những nhân vật máu mặt. Cô ta chỉ cần bám được một người thôi là đủ hưởng vinh hoa phú quý cả đời rồi.
Tôi cầm đồ đạc của mình, xoay người rời đi.
Tối đó, tôi liền đem "tin tốt" Trình Cửu Tư đổi bạn trai mới kể lại cho Tống Lệ nghe.
Anh ta rõ ràng sững người, rồi mắt đỏ hoe, mắng chửi Trình Cửu Tư thậm tệ, chửi cả Chu Tử Dương, chúc tụi họ cẩu nam nữ, trời tru đất diệt.
Sau đó, Tống Lệ ôm tôi bật khóc, gần như là cầu xin:
“Thập Nghi, anh chỉ còn lại em thôi. Em là chỗ dựa duy nhất của anh, là hy vọng sống của anh. Em tuyệt đối đừng rời xa anh, đừng giống như Cửu Tư, nếu không anh sẽ phát điên mất! Thật đấy! Anh yêu em!”
Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc anh ta, để mặc nước mắt anh ta thấm ướt cổ áo tôi.
Anh ta thật sự yêu tôi sao?
Tôi chẳng qua chỉ là phương án dự phòng, là người giúp việc sống sờ sờ để anh ta lợi dụng mà thôi.
Anh ta sợ mình trắng tay, mà tôi — chính là tấm lưới cuối cùng đỡ lấy tất cả.
Nực cười thay, rõ ràng anh ta biết yêu một người là thế nào, nhưng lại dùng tình yêu làm cái cớ, giam cầm tôi, lợi dụng tôi.
Đúng là một kẻ giả nhân giả nghĩa đến tận cùng.
Mọi thứ nơi anh ta khiến tôi buồn nôn.
Tống Lệ là người thù rất dai, không thể nuốt trôi mối nhục này.
Quả nhiên, mọi việc diễn ra đúng như tôi dự đoán, Tống Lệ bắt đầu xúi giục cha mẹ anh ta đối phó nhà họ Trình.
Chỉ trong vòng hai tháng, giá trị thị trường của Tập đoàn Trình thị bốc hơi 30%.
Đã thế, còn gặp thêm hạn: Trình Cửu Tư và Chu Tử Dương gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng khi đi du lịch.
Ba mẹ tôi gọi điện tới cầu xin:
“Chân em con bị thương nghiêm trọng, bác sĩ nói cần phải cấy ghép da lần nữa. Lần này diện tích lớn, chi phí phẫu thuật lên đến cả triệu!”
“Đối với nhà mình thì một triệu không đáng gì! Cứu chân em con là quan trọng nhất, nhất định phải làm, phải chọn bác sĩ giỏi nhất, kỹ thuật tốt nhất!”
Mẹ tôi chần chừ:
“Con không biết đâu, công ty nhà mình xảy ra chuyện, phải bồi thường hàng đống hợp đồng, giờ ba mẹ trong tay không có nổi một vạn…”
“Thập Nghi, con đang yêu Tống Lệ mà? Nhà họ Tống nhiều tiền, con mau đi xin anh ta giúp! Bằng mọi giá, phải lấy được tiền cứu em con!”
“Nếu Tống Lệ bảo con đi chết thì sao?”
Tôi vẫn còn giữ chút hy vọng cuối cùng với họ.
Kiếp trước, lẽ nào họ không biết Tống Lệ muốn lấy mạng tôi?
Nếu họ biết, lẽ nào họ sẽ tìm cách cứu tôi?
“Vậy thì con đi chết đi!” — mẹ tôi gào lên, chói tai đến muốn xé rách màng nhĩ.
Tôi bật cười. Hóa ra, trong lòng họ, tôi còn không bằng một đôi chân của Trình Cửu Tư.
Cần tôi thì ngọt nhạt gọi “Thập Nghi ơi”, bình thường thì hận không thể cho tôi chết đi cho khuất mắt.
Bọn họ chưa từng coi tôi là người.
Vậy tôi còn lưu luyến chút huyết thống vớ vẩn này làm gì?
“Con biết rồi, mẹ à.”
Mẹ bảo tôi đóng viện phí cho Trình Cửu Tư, tôi làm đúng như lời.
Nhưng lúc mở băng ra, thứ ghép vào chân Trình Cửu Tư lại là… da cá.
Trình Cửu Tư hét lên như heo bị chọc tiết:
“Là ai! Là ai làm chuyện này?!”
Ba mẹ tôi cũng sợ tái mặt, đồng loạt quay sang tôi:
“Trình Thập Nghi, đồ độc ác! Mày sao có thể hành hạ em gái mình như vậy!”
Biết là tôi làm, Trình Cửu Tư gào rú lao vào tôi:
“Trình Thập Nghi, mày hủy hoại cả đời tao! Giờ tao làm sao sống nổi nữa?! Tao giết mày!”
Nhìn gương mặt vặn vẹo của cô ta, tôi giả vờ thương xót:
“Sao lại trách tôi hủy đời cô? Là cô tự châm lửa đốt chân mình, là cô đi du lịch với Chu Tử Dương gặp tai nạn, tôi có ở trên xe đâu.”
“Ba mẹ không có tiền cho cô làm phẫu thuật, tôi mới lấy tiền làm thêm của mình giúp cô, tránh cho cô bị hoại tử cả người. Cô biết mà, bình thường ba mẹ có cho tôi đồng nào đâu, tôi chỉ có từng đó tiền, tôi đã cố hết sức rồi.”
Nghe xong, Trình Cửu Tư ngây ra.
Rồi lập tức gào lên:
“Sao chị không xin tiền Tống Lệ? Chị là bạn gái anh ta mà! Một triệu đối với anh ta đâu là gì, chỉ cần chị mở miệng, anh ấy chắc chắn sẽ cho!”
“Đồ con hoang! Chị cố ý giấu tiền, cố ý không giúp em phẫu thuật!”
“Làm sao tao lại sinh ra một đứa ác độc như mày! Lẽ ra lúc mới sinh ra tao nên bóp chết mày mới phải!”
Ba mẹ chửi ầm lên, rồi giơ tay định tát tôi.
Giống hệt lúc tôi còn nhỏ.
Chỉ cần chọc Trình Cửu Tư không vui, ba mẹ sẽ đánh tôi không nương tay.
Nhưng lần này, tay họ còn chưa chạm vào tôi, đã bị vệ sĩ giỏi của nhà họ Tống ngăn lại.
Tống Lệ được đẩy vào phòng bệnh, ngồi xe lăn vẫn khí thế bức người:
“Tôi tất nhiên có thể cho Thập Nghi tiền, nhưng nếu để cứu cô thì một xu tôi cũng không cho.”
“Trình Cửu Tư, mạng cô là tôi cứu, giờ thì tôi hối hận rồi, ước gì khi đó cô chết quách đi.”
Trình Cửu Tư chết lặng.
Tống Lệ không thèm nhìn cô ta lấy một cái, nắm tay tôi rời khỏi phòng bệnh.
“Thập Nghi, lẽ ra hôm đó trong đám cháy, anh không nên lao vào cứu cô ta! Giá như em cản anh lại thì tốt rồi… Em yêu anh như vậy, tại sao không giữ anh lại? Nếu em ngăn anh, bây giờ anh đã không bị cụt chân…”
Tôi nhìn anh ta chằm chằm, lạnh lùng hỏi:
“Trình Cửu Tư là người anh yêu nhất, những gì xảy ra hôm nay đều do anh tự chuốc lấy, Tống Lệ, trên đời này không có thuốc hối hận. Những sai lầm đã gây ra — vĩnh viễn không thể tha thứ.”