Bởi vậy, hôm nay tám đầu bếp bị đưa tới, trong lòng bất an vô cùng. Mỗi khi đến những dịp quan trọng thế này, đối với họ chẳng khác nào một cuộc sinh tử quan.
Lời của Triệu Quảng càng khiến tám đầu bếp trong lòng cười khổ, thậm chí có chút tuyệt vọng. Họ phải làm món gì mới có thể làm vừa lòng vị quý công tử, mưu sĩ đệ nhất thiên hạ này? Nam Dương Khương thị là đại tộc, những món ăn họ làm ra, e rằng không lọt nổi vào mắt vị Khương tiểu tiên sinh này!
Kết quả, Khương Sơn lại nói "Mật nước nướng chân dê", "Đàn anh hội tụ", "Nước cốt sơn trân gà", "Phù dung lát thịt"... mười mấy món, càng nghe họ càng thấy an tâm.
Những món này kỳ thật không phải đặc biệt dễ làm, nhưng vừa vặn lại là những món họ đều biết, lại có thể làm ra hương vị tương đối tốt, bày biện xinh đẹp, không làm lỗi dịp quan trọng.
Nếu là người khác, họ có lẽ sẽ cho rằng vừa vặn khẩu vị Khương tiểu tiên sinh hợp với tay nghề của họ, nhưng đây chính là quý công tử thông minh nhất thiên hạ a!
Hắn nhất định là đang âm thầm giúp họ!
"A, ta khẩu vị không kén chọn, chua ngọt đắng cay mặn đều ăn được, chỉ cần hương vị ngon là được. Vậy làm phiền các vị đầu bếp."
Đầu bếp nhóm: !
Xem kìa! Hắn ngay cả hương vị cũng không kén chọn! Hắn tuyệt đối là đang giúp họ!
"Không, không, không, tiểu tiên sinh khách khí! Chúng ta đây liền đi làm, đây liền đi làm! Nhất định làm tiên sinh vừa lòng!"
Khương Sơn mỉm cười gật đầu, Triệu Quảng ở bên cạnh cũng rất vừa lòng.
Hắn không hiểu gì về mỹ thực, nhưng nghe Khương tiểu tiên sinh không khách khí, liên tiếp báo mười mấy món ăn, liền cảm thấy hắn xem Tấn Dương quân như người một nhà, vậy là tốt rồi.
Hơn nữa những món ăn đó nghe cũng không tệ, đặc biệt là mật nước nướng chân dê, vừa nghe đã thấy thích hợp để ăn thịt no nê!
"Được, trước cứ để bọn họ đi nấu ăn đi! Khương tiên sinh mau tới ngồi! Ngồi ngay bên cạnh ta đây, để ta giới thiệu cho tiểu tiên sinh ngươi những tướng sĩ đắc lực và mưu sĩ của Tấn Dương quân!"
Triệu Quảng dùng quạt hương bồ, à không, bàn tay to vỗ vai Khương Sơn, kéo hắn đến ngồi xuống bên cạnh mình, hứng thú dâng cao.
Sau khi Khương Sơn mỉm cười ngồi xuống, hắn liền bắt đầu giới thiệu:
"Tới, tới, tới! Tiểu tiên sinh xem chỗ này!"
Triệu Quảng trước chỉ vào người đầu tiên bên tay trái mình: "Đây là đường đệ thông minh của ta, đại tổng quản Tấn Dương thành Triệu Hữu Tài, phía trước giới thiệu rồi! Lát nữa Hữu Tài kính tiểu tiên sinh một ly!"
Sau đó, hắn chỉ vào người thứ hai bên tay trái, chính là lão tiên sinh đang vuốt chòm râu dê của mình.
"Ha ha! Đây là Tống Hữu Minh Tống tiên sinh! Đệ nhất mưu sĩ trong quân Tấn Dương ta!" Tống Hữu Minh rụt rè liếc nhìn Khương Sơn, vừa định mở miệng nói chuyện, Triệu Quảng liền tiếp tục cười ha ha hai tiếng: "Bất quá hiện tại Tống tiên sinh không phải đệ nhất mưu sĩ nữa rồi, hắn là đệ nhị! Tiểu tiên sinh ngươi là đệ nhất!"
Tống Hữu Minh tức khắc không khống chế được, giật rớt một sợi râu dê của mình, những lời vừa muốn nói đều bị nghẹn ở cổ họng, cuối cùng hóa thành hai tiếng có chút nghiến răng: "Ha hả."
Khương Sơn cảm nhận được địch ý đến từ đồng nghiệp, trong lòng vô ngữ, bưng chén rượu lên, kính vị lão tiên sinh kia.
Tống tiên sinh a, mọi người đều là xã súc bá đạo ngốc nghếch, xã súc tội gì làm khó nhau?
"Tiên sinh xem người này! Ha ha! Người này ngài hẳn là quen thuộc chứ? Không sai, đây là Triệu Đại Hùng! Đệ nhất mãnh tướng dưới trướng ta! Đại Hùng tuy không có cự lực như ta, nhưng cũng vô cùng dũng mãnh, chiến lực siêu quần.
Hắn ở trận chiến Tấn Dương thành trước kia đã dùng một phen cự chùy trực tiếp đánh tan ba quân địch muốn vây quanh hắn, trực tiếp khiến bọn chúng sợ hãi quay đầu bỏ chạy! Ha ha ha! Sau đó đều bị lão Thất bắn chết cả!"
"Cho nên khi Tống tiên sinh nói nhất định phải tìm người đáng tin cậy đi đón ngài đến, ta liền gọi Đại Hùng và lão Thất!"
"Bọn họ nhất định có thể mang ngài đến! Đương nhiên Đại Hùng cũng hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, đưa ngài đến bên cạnh ta rồi."
Khương Sơn liếc nhìn Triệu Đại Hùng đang ngây ngô cười ha hả, tức khắc nhớ tới chuyện nửa đêm hắn bị phá cửa, còn bị khiêng đi cả chăn lẫn người.
Triệu Đại Hùng còn dám nhe răng nâng chén kính rượu.
Khương Sơn trợn trắng mắt, vừa lườm một cái đã thấy Đồ Thất ngồi đối diện, vị trí trên bàn tiệc cũng là mạt trên người y.
Ha!
Nếu không phải gia hỏa này bày ra cái chủ ý không đi liền khiêng chăn đi, hắn nói không chừng hiện tại còn đang nằm ở nhà tranh của mình ấy chứ! Đáng đời phải khiêng lừa!
Đồ Thất bị Khương Sơn khinh bỉ liếc qua, liền lập tức tiếp nhận ánh mắt của Khương tiểu tiên sinh, đương nhiên lần này ánh mắt khinh bỉ của Khương tiểu tiên sinh quá rõ ràng, hắn tự nhiên sẽ không cho rằng tiểu tiên sinh đang thưởng thức nhan sắc của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play