Khụ, đó chính là chuyện trải chăn cuốn người.
Điểm này Đồ Thất cảm thấy hình như mình cũng không có gì để giải thích, rốt cuộc chủ ý là do hắn nghĩ ra thật. Hơn nữa chính cái chủ ý này đã khiến tiểu tiên sinh thấy rõ hắn, cũng làm hắn trong bóng đêm thấy được cặp mắt phảng phất nhìn thấu mọi thứ kia.
Về công hay về tư, hắn đều sẽ mang tiểu tiên sinh tới nơi này.
Vì thế Đồ Thất hiếm khi có chút xấu hổ khụ một tiếng, hai tay giơ chén rượu lên kính Khương Sơn, tới rồi thì cũng đã tới rồi, đúng không? Hơn nữa chẳng phải đã bảo đảm sẽ không để ngài ở lại quá lâu sao.
Khương Sơn ha hả cười gượng.
Khương Sơn cười và việc nâng chén với Đồ Thất đều bị Triệu Quảng thu vào mắt, hắn tức khắc cười nói: "Xem ra tiểu tiên sinh và lão Thất ở chung cũng không tệ? Lão Thất tuy rằng có hơi ngốc nghếch, không giỏi ăn nói, nhưng tốc độ và thuật cưỡi ngựa bắn cung của hắn thì thật sự rất giỏi!"
"Sau này không chừng tiểu tiên sinh còn phải nhờ hắn khiêng đi nhiều lần đấy!"
Khương Sơn cự tuyệt: "Ta biết cưỡi lừa!"
Không cần cắm cho ta cái loại cờ xí này.
Mà Đồ Thất lại đứng lên, mặt đỏ bừng: "Ta, ta nhất định bảo vệ tốt an nguy của tiểu tiên sinh! Còn có, giúp Đại Vương giết địch."
Triệu Quảng vui sướng cười to, còn Khương Sơn nhìn hai gương mặt cắt tự nhiên "người thành thật", lại lần nữa ở trong lòng thắp một loạt nến cho hành trình của Triệu Quảng.
Chờ Triệu Quảng giới thiệu xong các tướng lãnh và mưu sĩ chủ yếu của Tấn Dương quân, thì mười mấy món chính của Khương Sơn cũng lục tục được mang lên bàn.
Món được mang lên đầu tiên là món chân dê nướng tiêu hương lưu du, dùng đồng thiêm xuyên qua hai đầu, tản ra mùi hương ngọt ngào, nhìn là biết rất ngon.
Trong mắt Khương Sơn cũng lộ ra vẻ chờ mong, Triệu Quảng càng cười vỗ bàn: "Chân dê ngon! Mau mau mang lên bàn!"
Chính là một câu nói như vậy, khiến người đầu bếp trẻ tuổi đang có chút khẩn trương khiêng chân dê kia run tay, chân mềm nhũn, mất khống chế ngã về phía trước!
Trong lòng Khương Sơn hoảng hốt, theo bản năng vươn tay, nhưng khoảng cách quá xa, không với tới được.
Nụ cười trên môi Triệu Quảng lập tức tắt ngấm, tay cũng đặt lên chuôi đao.
Hai đầu bếp đang nâng chân dê, một người mặt trắng bệch, môi mím chặt, chân nhũn ra như muốn quỵ xuống.
Ngay lúc gã tưởng mình chết chắc, một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy cánh tay gã, đồng thời giữ chặt chiếc chân dê đang nướng.
Đầu bếp nọ giật mình ngẩng đầu, thấy Đồ Thất mặt không chút biểu cảm: "Chú ý chút."
Rồi gã nghe thấy Khương tiên sinh cười nói: "Đại Vương uy vũ, chỉ bằng thanh danh cũng đủ khiến người bái phục. Thiên hạ này còn ai sánh bằng ngài?"
Đầu bếp cảm thấy tay mình nhẹ bẫng, chân dê nướng đã bị Đồ tướng quân lấy đi. Ngay sau đó, đầu gối gã bỗng tê dại, quỳ rạp xuống đất.
Túc Mãn bên cạnh đã sớm quỳ mọp xuống đất, lớn tiếng hô: "Đại Vương uy vũ!"
Gã vội vàng phản ứng lại, phủ phục theo, run giọng hô lớn: "Đại Vương uy vũ!"
Mấy nhịp thở sau, gã nghe thấy tiếng cười lớn của Đại Vương.
"Ha ha ha ha! Tiểu tiên sinh quá khen rồi!"
Đến lúc này, thân thể run rẩy của gã mới dần hồi phục, biết rằng tính mạng mình không còn nguy hiểm.
Rất nhanh, Túc Mãn và Phạm Đa lui xuống trong tiếng cười lớn của Triệu Quảng, ngọ yến tiếp tục.
Mỹ vị được bưng lên từng món, mọi người cười nói vui vẻ, không khí càng thêm náo nhiệt.
Khương Sơn nhìn đám võ tướng uống rượu ừng ực từng bát lớn, lặng lẽ nhích người sang bên cạnh, bắt đầu lén lút gắp những món mình thích một cách nhanh chóng và chuẩn xác.
Có lẽ vận may không tệ, mấy món hắn thích đều ở ngay trước mặt. Sau khi gắp lia lịa mười mấy đũa, hắn đã khá hài lòng.
Nhưng vẫn còn một món hắn muốn ăn lại không ở gần, phải đứng lên mới gắp được.
Nếu là món khác, Khương Sơn có lẽ đã bỏ qua, nhưng món này lại là "Hoa điêu chưng cá thì".
Được xưng là một trong Trường Giang tam tiên, ở hiện đại đã thuộc về loài cá thì được bảo tồn!
Món ngon như vậy mà không ăn thì thật có lỗi.
Nhưng ăn thì khoảng cách lại hơi xa.
Bất quá, điều này không làm khó được Khương tiểu tiên sinh, người có thể trèo qua ba ngọn núi chỉ để hái nấm!
Rất nhanh, Khương Sơn đã tìm ra cách gắp đồ ăn, đó là coi lão bản như tấm mộc tốt nhất!
Mỗi khi Triệu Quảng cười lớn đập bàn đứng lên cùng tướng lãnh uống rượu, Khương Sơn lại lặng lẽ đứng dậy. Khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người đang so tài, hắn nhanh chóng đứng lên, gắp một đũa thịt cá.
Triệu Quảng lại đứng lên uống rượu, hắn lại vui vẻ lặng lẽ đứng dậy, nhanh chóng gắp một đũa thịt cá.
Vài lần như vậy, Khương Sơn vui sướng ăn được năm đũa thịt cá. Khi hắn cảm thấy đã đủ, tuy rằng vẫn còn muốn ăn nhưng thật sự không tiện đứng lên nữa, hắn liền thấy Đồ Thất bưng bát rượu đứng lên: