"Hay là Khương tiên sinh cảm thấy ta đây là lũ thô lỗ, không xứng ngồi cùng bàn ăn cơm với tiên sinh?" Hắn vừa nói, tay lại bắt đầu sờ chuôi đao.
Khương Sơn: "..."
Xứng! Xứng! Xứng! Đại ngốc, ai dám nói không xứng với ngài chứ!
"A ha ha ha, sao lại thế được? Được cùng đại vương dùng bữa là phúc khí của tại hạ! Tại hạ cũng vừa vặn thấy đói bụng, muốn được nếm thử mỹ thực Tấn Dương."
Thế là Triệu Quảng vừa nãy còn mặt mày hung dữ lại nở nụ cười, "Ha ha! Như vậy mới đúng chứ! Nói đến mỹ thực, tiên sinh ngươi có lộc ăn rồi!
Ta đã bắt hết đầu bếp giỏi nhất Tấn Dương thành về Thành chủ phủ, bọn họ chắc chắn sẽ liều mạng trổ hết tài nghệ để làm ra những món ăn khiến tiên sinh hài lòng!"
Khương Sơn nghe vậy lộ vẻ mặt khó hiểu, nhìn Triệu Quảng một cách dò hỏi: "Ách... Bắt về Thành chủ phủ? Liều mạng nấu cơm?"
Hắn nhất thời không biết là mình nghe không rõ, hay là vị đại vương bá đạo này cố ý nói sai.
Nhưng Triệu Quảng lại chẳng thấy có gì không đúng, thậm chí còn đắc ý gật đầu: "Không sai! Tiên sinh cứ yên tâm đi! Bữa cơm hôm nay chắc chắn sẽ khiến ngài hài lòng!
Nếu món nào không hợp ý ngài, ta sẽ chém kẻ nấu món đó!"
Gã tráng hán cao chín thước nói câu cuối cùng, nhẹ nhàng tùy ý như thể không phải đang giết người, mà là đang thái củ cải vậy.
Nụ cười trên mặt Khương Sơn hoàn toàn biến mất.
Hắn dùng ánh mắt dò xét nhìn vị Tấn Dương vương này, thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải hắn đang cố ý giả ngốc, muốn giết gà dọa khỉ?
Suy tư như vậy, Khương Sơn liền đi theo Triệu Quảng cùng các nhân viên chủ yếu trong quân Tấn Dương đến đại sảnh yến hội liên hoan.
Vừa ngước mắt, hắn liền thấy tám người đã chỉnh tề đứng thành một hàng, chờ đợi trong đại sảnh.
Tám người kia vừa thấy Triệu Quảng tiến vào thì đều theo bản năng cúi đầu, nhưng rất nhanh bọn họ như nhớ ra điều gì, vội ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười cứng đờ lấy lòng.
Khương Sơn: “…”
Nụ cười này thật quá hèn mọn, đúng là xã súc.
“Đại, Đại Vương, hôm nay ngài muốn dùng chút đồ ăn gì?”
Lão đầu bếp lớn tuổi nhất dẫn đầu mở miệng.
Triệu Quảng cười xua tay: “Hôm nay đừng hỏi ta, hôm nay là yến tiệc tiếp phong cho Khương Sơn Khương tiên sinh! Hắn muốn ăn gì thì các ngươi làm cái đó! Làm hắn vừa lòng mới là quan trọng nhất!”
Sau đó, Triệu Quảng lại bắt đầu khoe khoang: “Vị này chính là Thần Toán Tử đoán đâu trúng đó, thiên hạ đệ nhất mưu sĩ! Quý công tử của Nam Dương Khương thị! Thần Toán Tử nói ai đến thì hắn liền có thể giúp người đó có được thiên hạ, mà cuối cùng hắn vẫn là đầu nhập bổn vương! Ha ha ha ha!”
“Cho nên các ngươi đều phải lấy ra tuyệt kỹ để nấu ăn, nếu hôm nay không thể làm ra món ngon khiến Khương tiên sinh vừa lòng, thì đừng trách bổn vương không lưu tình!”
Lời Triệu Quảng vừa dứt khiến tám đầu bếp tái mặt, vừa sợ hãi không thôi gật đầu, vừa thấp thỏm nhìn về phía Khương Sơn.
“Khương tiên sinh, không biết tiên sinh thích ăn món gì? Thích ngọt, mặn hay chua, cay? Xin tiên sinh cứ nói, ta chờ sẽ đem hết toàn lực làm tiên sinh vừa lòng.”
Khương Sơn nhìn dáng vẻ sợ hãi, tâm tình khẩn trương phức tạp của bọn họ, muốn nói gì đó an ủi, nhưng lại biết lúc này nói gì cũng vô dụng.
Xã súc làm sao có thể cứu vớt xã súc? Nhiều nhất là giúp đỡ lẫn nhau chút thôi.
Hắn liền mở miệng nói mấy món nghe qua thì đại khí dễ nghe, nhưng thực tế lại tương đối đơn giản dễ làm, cũng coi như là âm thầm giảm bớt áp lực cho đám đầu bếp này.
Mấy đầu bếp kia nghe được tên món ăn Khương Sơn nói thì trong lòng lập tức đều hiểu rõ, có hai đầu bếp trẻ tuổi thậm chí còn ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười cảm kích với Khương Sơn.
Trời biết bọn họ bị bắt tới thì mỗi ngày sống nơm nớp lo sợ như thế nào —— Tấn Dương vương Triệu Quảng quả thực chính là một sát thần không nói lý!
Hắn mỗi ngày đều yêu cầu bọn họ làm món tủ, món sở trường nhất, không được phép chậm trễ dù chỉ nửa phần.
Nhưng món tủ, món sở trường nhất của bọn họ là hữu hạn a, ban đầu còn có thể biến tấu đa dạng, nhưng thời gian lâu rồi thì món sở trường nào rồi cũng phải cạn.
Nhưng Triệu Quảng lại không để ý chuyện đó, còn yêu cầu bọn họ làm ra món mới có phẩm chất giống như tuyệt kỹ của bọn họ, điều này thật sự làm khó bọn họ rồi.
Phải biết rằng ban đầu số đầu bếp bị bắt đến Tấn Dương phủ là hơn 50 người, kết quả nửa năm nay, chết chỉ còn lại tám người bọn họ.
Có mười mấy người bị Triệu Quảng cho rằng là có lệ hắn vì làm món lặp lại nên bị chém chết ngay tại chỗ, hai mươi mấy người còn lại thì có người bị chém vì món ăn làm quá mặn, hoặc quá nhạt.
Cho nên nói Triệu Quảng giết người căn bản không cần lý do, bất cứ lời nào hắn nói ra đều có thể bị hắn coi là lý do.