Khương Sơn nhìn Triệu Hữu Tài, thầm nghĩ có nên dứt khoát không cần lễ khí cùng lễ phục làm bộ hay không. Ai ngờ Triệu Quảng lại khoác vai cả hai, thúc giục:
“Ha ha ha, tiên sinh cứ nói đi! Ngài đừng khách khí với chúng ta! Hiện tại toàn bộ Tấn Dương thành đều do đệ đệ ta quản! Chúng ta có tiền mà!”
Triệu Hữu Tài cũng cười phụ họa: “Tiên sinh yên tâm, tài khố Tấn Dương quân ta vẫn còn sung túc lắm.”
Khương Sơn: “…… Được thôi.”
Dù sao Tấn Dương quân nên cướp chắc cũng đã cướp hết rồi, tuyệt đối không thể trả lại. Hắn đòi đồ từ bọn chúng cũng coi như là tiêu hao chính nghĩa.
“Ta cần người chế tạo một phen vàng ròng lượng thiên xích dùng để tìm tinh đo lường, một khối la bàn vàng ròng dùng để thăm dò mạch khoáng, còn cần một mâm kim sa ba xích để tỏa định vị trí phương hướng cuối cùng. Cuối cùng, ta cần một kiện gấm Tứ Xuyên xanh thẫm thêu chư thiên 28 tinh tú để quan tinh.”
“Có bốn thứ lễ khí quan tinh này, ta liền có thể quan tinh định vị, tìm ra Đồng Sơn cho đại vương.”
“Bất quá, ba thứ lễ khí bằng vàng ròng kia có chút sang quý, mà gấm Tứ Xuyên Quan Tinh bào e là khó kiếm.”
Nhưng Triệu Hữu Tài cười tủm tỉm phất tay: “Ta còn tưởng là thứ hiếm có gì! Tiên sinh yên tâm! Mấy thứ này Tấn Dương thành ta đều có, ta sẽ cho người chuẩn bị lễ khí đầy đủ trong vòng ba ngày, đến lúc đó tiên sinh cứ an tâm tìm sơn mạch cho huynh trưởng ta!”
Triệu Quảng nghe vậy hiển nhiên vô cùng cao hứng, vỗ mạnh vai Triệu Hữu Tài rồi khoe với Khương Sơn:
“Tiên sinh ngài xem, đệ đệ ta có phải rất được không? Tấn Dương đại quân ta có đệ đệ trông nom nội vụ, lại có tiên sinh dâng kế sách lớn, lo gì không thể vấn đỉnh thiên hạ trong vòng một năm!”
Khương Sơn nhìn Triệu Hữu Tài làm bộ cảm động nhìn ca ca mình, cũng chỉ có thể làm bộ gật đầu cười theo.
Sau đó trong lòng gào thét:
Vấn đỉnh thiên hạ cái đầu ngươi ấy! Ngươi còn muốn vấn đỉnh thiên hạ, hỏi trước nội khố cùng quân phí của ngươi đi! Nếu không có một nửa nhi chui vào bụng đường đệ ngươi thì coi như mười mấy năm tướng thuật của ta học mù rồi!
Mà việc ngươi có thể vấn đỉnh thiên hạ hay không ta không rõ, nhưng khi ca ca ngươi ngỏm thì đường đệ ngươi nhất định sẽ ôm tài sản của ngươi chạy trốn nhanh nhất! Nói không chừng còn mang theo cả lão bà và tiểu thiếp của ngươi cùng nhau chạy ấy chứ.
Khương Sơn mặt mày một lời khó nói hết, dư quang liếc thấy Đồ Thất vẫn đang sờ cá xem kịch ở góc tường, giận dữ trừng mắt.
Đồ Thất ngước mắt: Hả?
Tiên sinh cớ gì bỗng dưng trừng ta?
Khương Sơn vừa trừng vừa lẩm bẩm trong lòng: Ngươi cái Lão Lục không ưa người trên này tốt nhất là đánh ngã Triệu Quảng trong vòng ba tháng đi, đừng để tên ngốc bá đạo này ép ta tự mình động thủ!
Bằng không ta ra tay thì hậu quả chỉ có trời biết.
Đồ Thất chậm rãi ngồi thẳng người, để lộ sườn mặt bên trái, đồng thời lơ đãng sửa sang lại cổ áo và mái tóc dài buộc đuôi sói.
Chẳng lẽ... ta lại vô tình để lộ vẻ tuấn tú trước mặt tiên sinh?
Vậy thì mặt trái của ta đẹp hơn nhỉ.
Khương Sơn: ????
Lão Đồ Thất này bỗng dưng trở nên lả lơi là sao?
Nếu bỏ qua ánh mắt ghen ghét của đám mưu sĩ, sự hưng phấn bàn tán ồn ào của đám võ tướng, và cả sự lả lơi đột ngột của Đồ Thất, thì buổi thảo luận đầu tiên của Khương Sơn với tầng lớp cao Tấn Dương quân vẫn không tệ.
Cái quỷ gì thế này!
Nếu không phải tố chất tâm lý và tính tình hắn đủ tốt, trọng điểm là vị đại vương đối diện kia không nói lý còn lăm lăm cầm đao, thì đối mặt với trường hợp này, hắn nhất định đã âm dương quái khí một trận, rồi trào phúng toàn thể, sau đó phất tay áo bỏ đi!
Mặc kệ là ai ở đây bị coi như trân bảo hiếm thấy nhìn cả buổi sáng cũng sẽ mệt mỏi rã rời, không muốn yêu đương gì nữa, chỉ muốn phát điên lên thôi!
Đáng tiếc, đại vương không nói lý, còn có khả năng không vừa ý là rút đao ngay.
Khương Sơn chỉ có thể gượng cười.
Mãi mới xong buổi gặp mặt tân nhân này, Khương Sơn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, tính quay về nghỉ ngơi, thì đã bị Triệu Quảng duỗi tay nhiệt tình giữ lại:
"Tiên sinh đừng vội đi, hôm qua quá vội vàng nên không thể mở tiệc chiêu đãi tiên sinh, bổn vương vô cùng tiếc nuối. Hôm nay tiên sinh đã là người một nhà của Tấn Dương quân ta, ta nhất định phải mở tiệc đón gió tẩy trần cho tiên sinh!"
Khương Sơn theo bản năng ôm bụng, nụ cười gượng trên mặt có chút cứng đờ.
Hắn đã bị bắt làm công cho lão bản bá đạo vô lý, chẳng lẽ vẫn chưa đủ, còn muốn xâm chiếm cả thời gian nghỉ trưa và bữa trưa của hắn sao?!
"Đại vương, không cần khách khí như vậy, ta thấy không cần thiết..."
"Không! Ngươi không cần ngươi nghĩ! Bổn vương nghĩ mới là thật!" Triệu Quảng phát ra tuyên ngôn bá đạo, cúi đầu, nghiêng mặt, híp mắt nhìn Khương Sơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play