“Đàn ông con trai chảy máu không chảy nước mắt, nhìn cậu xem có chút tiền đồ nào không.” Mai Ngạn Quân thấy đầu trọc không chịu nổi cú sốc, thì bất đắc dĩ giải thích với anh ấy: “Đây là một năng lực đặc biệt của anh, chỉ có cậu biết thôi đó.”
“Anh, anh không sao đúng không?”
Mai Ngạn Quân gật đầu.
“Anh, yên tâm đi! Em nhất định sẽ giữ bí mật cho anh, tuyệt đối không để người thứ hai biết chuyện này!” Đầu trọc nghiêm túc thề với trời, anh ấy rất vui mừng vì Mai Ngạn Quân xem trọng mình như vậy, còn nói bí mật quan trọng như vậy cho anh ấy nghe.
Anh ấy quyết định sau này sẽ nhất định phải ôm chặt đùi của anh cả.
Không lâu sau, dưới sự chỉ dẫn của đầu trọc, chiếc xe Van dừng lại trước một cửa hàng bán bồn chứa nước.
Đầu trọc quen thuộc bước vào chào hỏi ông chủ, anh ấy nói rằng sẽ giới thiệu một mối làm ăn lớn cho ông chủ.
Sau khi hỏi giá của bồn chứa nước, đầu trọc đã phát huy tài ăn nói của mình, anh ấy thành công mua toàn bộ tám bồn chứa nước còn lại trong kho của ông chủ, trong đó có bốn bồn là thép không gỉ 304 dùng cho thực phẩm.
Mai Ngạn Quân lấy hơn năm vạn tiền mặt ra từ trong xe để thanh toán, đầu trọc lại tiếp tục nài nỉ ông chủ tặng thêm một số van và ống cho mỗi bồn chứa nước, anh ấy nói một địa chỉ nhận hàng khá hẻo lánh rồi yêu cầu ông chủ sắp xếp xe giao hàng ngay lập tức.
…
Đinh Mộ ở nhà vừa cùng mấy người phụ nữ ở tầng 18 lái xe đến siêu thị xa hơn để mua sắm.
Sau khi trở về, Đinh Mộ không muốn mang nhiều đồ nặng lên lầu, nên cô bảo Dương Thiến Vân và những người khác lên lầu trước.
Áng chừng mấy người đã lên đến tầng 18, Đinh Mộ cất đồ mua trong xe vào không gian, cô chỉ xách một chiếc túi trông có vẻ to nhưng thực ra rất nhẹ trên tay.
Khi leo lên đến tầng 3, Đinh Mộ cảm thấy có người ở phía sau, cho nên cô giả vờ dừng lại nghỉ ngơi rồi quay đầu lại nhìn.
Nhìn một cái, Đinh Mộ bị dọa giật cả mình, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lặng lẽ đi theo phía sau.
Đinh Mộ không biết anh ta muốn làm gì, cho nên cô xách túi né sang một bên nhường cho anh ta đi trước.
Khi đi ngang qua cô, người đàn ông ngước mắt lên nhìn cô, Đinh Mộ cũng nhân cơ hội nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.
Cao mét tám mấy, da mặt lộ ra ngoài có màu đồng cổ, mắt một mí, đôi mắt dài nhỏ, sống mũi cao, gương mặt góc cạnh, lạnh lùng kiên nghị pha lẫn vẻ hung ác.
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô một lúc, Đinh Mộ không biết anh ta muốn làm gì, cô giả vờ nhấc chiếc túi rất nặng rồi chuyển từ tay phải sang tay trái, âm thầm làm tư thế phòng thủ.
Người đàn ông liếc nhìn động tác của cô, khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên, sau đó nhấc chân tiếp tục đi lên lầu.
Đinh Mộ nghiêng tai nghe một chút, cảm thấy người đàn ông đã đi xa, thì cô mới tiếp tục leo lên lầu.
Lên đến khúc cua tầng 17, cô nhìn thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai không biết đang nói gì trước mặt Mai Ngạn Quân, tay trái của Mai Ngạn Quân túm lấy cổ áo anh ta, tay phải siết chặt nắm đấm đấm nhanh vào mặt người đàn ông, rồi đẩy người đàn ông ra.
Đinh Mộ chợt hiểu ra, chắc người đàn ông bị đánh là tay buôn vũ khí quân sự ở tầng 20 mà mấy người Mai Ngạn Quân từng nói.
Lúc này cả hai đều đã nhìn thấy Đinh Mộ trên cầu thang, người đàn ông đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, anh ta cười nham hiểm với Đinh Mộ rồi quay đầu đi về phía cầu thang.
“Sao lại xảy ra xung đột với anh ta thế?” Đinh Mộ lo lắng hỏi.
Mai Ngạn Quân nhận lấy túi trong tay cô, “Không có gì, anh ta lắm mồm nói những điều không nên nói, muốn đưa mặt ra ăn tát ấy mà.”
“Anh đã mua được bồn chứa nước chưa?” Cô không hỏi thêm nữa, chuyện đàn ông thì để đàn ông tự giải quyết với nhau.