Đinh Mộ nhẹ nhàng trở về tầng 17, nói nội dung thông báo với mọi người, cô bảo mọi người nhanh chóng về nhà tích trữ nước.

“Thùng trong nhà nhỏ như vậy, làm sao tích trữ đủ nước dùng cho mấy ngày đây?” Bà Vương cảm thấy lo lắng.

Đây chính là một vấn đề, mỗi nhà mỗi hộ nhiều nhất cũng chỉ có ba, bốn thùng nhựa, một ngày ba bữa cơm, lượng nước cần dùng trong năm ngày, thật sự không đủ.

Hơn nữa, liệu nước có thể khôi phục đúng hạn sau năm ngày hay không vẫn là một ẩn số, bây giờ thời tiết nóng nực, bọn họ chỉ ngồi không thôi cũng đổ mồ hôi nhễ nhại, không tắm rửa thì cũng phải lau người đúng không, đi vệ sinh xong không xả nước à?

Không có nước, thật sự không sống nổi.

“Chỉ có thể ra ngoài mua bồn chứa nước thôi.” Mai Ngạn Quân đưa ra giải pháp.

Đầu trọc nghe xong thì mắt sáng lên, anh ấy vỗ tay nói: “Đúng rồi, bồn chứa nước có dung tích lớn, bây giờ ra ngoài mua luôn đi.”

Mai Ngạn Quân hỏi anh ấy: “Cậu biết chỗ nào có bán không?”

“Biết chứ, em quen ông chủ đó, nhưng hơi xa, không biết bây giờ đường có dễ đi không.”

Trong thành phố hiện đại, không ai đi mua bồn chứa nước cả, anh ấy nghĩ đến việc mua bồn chứa nước phải vượt qua khoảng cách ba khu vực.

Trải qua động đất, bão lớn và lốc xoáy, chỉ sợ tình trạng mặt đường còn tồi tệ hơn nữa.

Đầu trọc nghĩ đến chuyện này thì có chút nản lòng.

“Không sao, anh đi chung với cậu!” Mai Ngạn Quân vỗ vai anh ấy rồi quay sang nói với Lâm Trí Viễn và những người khác: “Trong thời gian này, mọi người ra ngoài có thể mua thêm lương thực thì cứ mua về tích trữ đi, mất điện lâu như vậy, bây giờ nước cũng bị cắt rồi, nói không chừng ngày nào đó gas cũng bị cắt luôn đấy, chắc chính phủ bên kia gặp phải rắc rồi lớn, cũng phải chuẩn bị bếp lò nấu ăn trước nữa.”

Lâm Trí Viễn không nói gì, ông ấy chỉ gật đầu rồi bảo bọn họ đi sớm về sớm.

Đinh Mộ về phòng lấy bánh quy và sữa để bọn họ tiện ăn trên đường, đầu trọc nhận lấy nói lời cảm ơn rồi cùng Mai Ngạn Quân xuống lầu rời đi.

Hai người bọn họ lái chiếc xe Van của đầu trọc ra khỏi cửa, Mai Ngạn Quân dừng xe ở một nơi hẻo lánh, quay đầu lại nói với đầu trọc: “Xuống xe đi!”

Đầu trọc ngơ ngác, “Anh, xe có vấn đề gì à?”

“Không, bảo cậu xuống xe thì cứ xuống xe đi.” Nói xong, Mai Ngạn Quân mở cửa xe bước xuống.

Đầu trọc thấy anh xuống xe, anh ấy cũng đành phải xuống theo, vừa đóng cửa lại, thì anh ấy thấy Mai Ngạn Quân đặt tay lên nắp capo của chiếc xe Van nhỏ.

Sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra, chiếc xe Van nhỏ biến mất ngay tại chỗ, đầu trọc ngạc nhiên đến mức suýt rơi cả cằm xuống đất.

Mai Ngạn Quân cất chiếc xe Van rồi vác đầu trọc đang đờ người ra lên vai, dịch chuyển tức thời đến gần nơi bán bồn chứa nước.

Đầu trọc nhìn cảnh vật trước mắt thay đổi chỉ trong nháy mắt, tốc độ quá nhanh, hồn anh ấy vẫn còn chưa theo kịp.

Ngay khi anh ấy muốn hỏi gì đó, thì Mai Ngạn Quân lại biến chiếc xe Van cũ nát của anh ấy ra, mở cửa xe, ngồi lên ghế lái, thấy đầu trọc vẫn còn đứng bên cạnh, thì nói: “Nhanh lên, lên xe!”

Đầu trọc trợn mắt há hốc mồm, bước cùng tay cùng chân lên xe, quay đầu nhìn Mai Ngạn Quân với vẻ mặt ngây dại rồi hỏi với giọng kinh hãi: “Có phải anh ăn mất hồn phách của anh cả tôi rồi không?”

Mai Ngạn Quân thầm buồn cười, cố tình trêu chọc anh ấy “Đúng vậy, nếu cậu nói ra bí mật của tôi, thì tôi sẽ ăn cả cậu và những người ở tầng 17, 18 luôn đó!”

Đầu trọc kinh hãi đưa cả bàn tay vào miệng, nước mắt không ngừng tuôn trào trên khuôn mặt búp bê của anh ấy, nghẹn ngào nói: “Anh đã ăn mất anh trai tôi rồi, xin anh đừng làm hại chị dâu và cháu trai cháu gái của tôi, anh muốn làm chuyện gì thì tôi sẽ làm thay anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play