Mỗi ngày, Đinh Mộ đều tập luyện theo kế hoạch huấn luyện do Mai Ngạn Quân đặt ra, buổi sáng cô ra ngoài mua thức ăn rồi về nhà tập luyện 2 tiếng, sau hơn chục ngày tập luyện, thể lực của cô đã tăng lên rất nhiều, có thể chạy một mạch chạy lên xuống tầng 17 ba vòng, quyền anh quân đội cũng mạnh mẽ hơn.
Ba người ở phòng 1702 mỗi ngày đều luyện tập vật lộn và tán đả với nhau, Đinh Mộ nhìn mà thèm thuồng không thôi, không biết khi nào mình mới có thể luyện được như vậy.
Dưới sự ảnh hưởng của mọi người ở tầng 17, đầu trọc ở tầng 18 cũng kéo bạn gái tham gia tập luyện.
Mai Ngạn Quân từ huấn luyện một mình Đinh Mộ, đã biến thành ba người.
Điều đáng nói là con trai của Dương Thiến Vân là Lục Mộc Thần cũng cùng tập luyện với Mai Vũ Văn và Mai Đóa.
Lục Mộc Thần chăm chỉ, có tố chất tốt, sức chịu đựng cao khiến Mai Ngạn Quân không tiếc lời khen ngợi cậu bé này.
Buổi chiều, ngoài việc dạy kèm hai đứa nhỏ, Đinh Mộ còn đối chiếu sách vở, video để học những kiến thức sơ cứu, băng bó vết thương cơ bản, Mai Ngạn Quân khá quen thuộc những điều này, nên anh làm người hướng dẫn kỹ thuật cho cô.
Cô định sau khi học xong những thứ này, thì cô sẽ bắt đầu tự học kiến thức trung y, thời gian thiên tai tận thế kéo dài lâu đến như vậy, con người không thể tránh khỏi việc bị bệnh, dù có thuốc trong không gian thì cô cũng phải học cách sử dụng.
Đinh Mộ cũng phải dành thời gian để tiếp tục trồng trọt trong không gian, lúa mạch do Mai Ngạn Quân trồng đã phát triển rất tốt, sắp có thể thu hoạch được rồi.
Nghĩ đến những điều này, cô cảm thấy cuộc sống vô cùng viên mãn, tràn đầy năng lượng.
Hôm nay, mọi người đang tập luyện trong hành lang thì nghe thấy tiếng loa lớn từ dưới lầu, đang hô hào chuyện gì đó nhưng bọn họ nghe không rõ cho lắm.
Lam Vũ vừa định xuống dưới xem thử thì nhìn thấy Dương Thiến Vân đi chợ về. “Chị Vân, phía dưới đang la hét gì vậy?”
Dương Thiến Vân đặt đồ xuống rồi thở hổn hển nói: “Nhân viên công tác khu phố nói ngày mai sẽ ngừng cấp nước, kêu gọi mọi người tích trữ nước đấy, thông báo đã được dán ở cổng khu rồi, có rất nhiều người vây quanh chỗ đó, chị không đến xem viết gì.”
Đinh Mộ nghe xong trong lòng căng thẳng: “Em xuống đó xem thử.”
Mọi người trong khu nghe thấy tiếng loa, thấy bên này đông người vây quanh, ai nấy đều xuống xem.
Chen vào đám đông, Đinh Mộ chỉ thấy thông báo viết rằng: Thiết bị chính của xưởng điện chính là máy phát đồng bộ bị ảnh hưởng nặng nề bởi lốc xoáy, một máy phát điện khác cung cấp cho nhà máy nước cũng bị hỏng do quá tải, bây giờ cần phải tắt để sửa chữa, dự kiến năm ngày nữa mới có thể cấp nước bình thường lại cho người dân.
Đám đông xôn xao, tiếng chửi rủa vang lên, bọn họ đều là chửi trời không cho người sống, công ty điện lực không làm tròn trách nhiệm, lâu vậy rồi mà vẫn chưa sửa xong.
Trước đó điện đã bị mất rồi, bây giờ đến nước cũng bị cắt, cảm giác như trở lại xã hội cũ vậy.
Vì vậy, có người hỏi nếu một ngày nào đó ngay cả gas cũng bị cắt thì mọi người sẽ ăn uống như thế nào?
Đám đông im lặng ngay lập tức…
Đinh Mộ im lặng, cô biết thời gian lâu như vậy vẫn chưa sửa xong không phải vấn đề của công ty điện lực, mà là những thảm họa này xảy ra đồng thời ở khắp nơi, chỉ là bây giờ không có mạng, thông tin không lưu thông nên mọi người không biết.
Cô nghĩ, có lẽ cứ mãi không có mạng như thế này cũng tốt, ít nhất mọi người không quá hoảng sợ.
Nếu mọi người đều biết những thảm họa như vậy xảy ra đồng thời trên cả nước, chỉ sợ trật tự xã hội sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Vậy có phải chính phủ cố tình cắt mạng không?
Không ai biết được, bọn họ vẫn nên đóng cửa lại rồi sống tốt cuộc sống của mình.