Người đông, thức ăn cũng nhiều, một bàn không đủ chỗ nên cô định dọn hai bàn.

Các món thịt được chuẩn bị gồm thịt khâu nhục, sườn hấp tương đậu, thịt gà hầm với nấm đông cô mộc nhĩ, thịt bò xào dưa leo xắt sợi, cá hố kho tàu, cà tím kho tàu, cô cũng xào thêm hai món rau, bí đao xào và rau muống xào tỏi, mỗi phần được chia làm hai dĩa.

Cô nấu cơm được một nửa, Vạn Lạc Vân có thể đã nhận được chỉ thị của đầu trọc nên cô ấy dẫn con gái đến hỗ trợ.

“Chị dâu, chồng em bảo chị đang nấu ăn, bảo em xuống giúp chị, thật sự ngại quá đi mất, hôm qua đã làm phiền chị dâu lắm rồi, hôm nay lại đến làm phiền chị nữa.” Vạn Lạc Vân vẫn khách sáo như vậy.

Nấu ăn không hề khó đối với Đinh Mộ, cô thường tự mình giải quyết mọi việc chứ không muốn làm phiền người khác.

Cô rất vui khi có người đến phụ giúp, cho nên giao cho bọn họ mấy việc rửa và cắt rau, còn cô chịu trách nhiệm nấu chính là được rồi.

Hai chiếc bàn được kê trong phòng khách rộng rãi. Vạn Lạc Vận nhanh nhẹn bê thức ăn lên bàn, rồi cô ấy lên lầu gọi mọi người ở phòng 1802 xuống ăn cơm.

Đinh Mộ thấy cô ấy là một người phụ nữ siêng năng.

Cô còn nấu thêm gan heo trộn với thức ăn của chó cho Bình An và Thiểm Điện, thêm một cây xúc xích nữa.

Mọi người vẫn chưa xuống nhưng hai chú chó con đã bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Đàn ông ngồi một bàn, phụ nữ và trẻ em ngồi một bàn, mọi người vui vẻ ngồi xuống, chuẩn bị ăn.

Đinh Mộ thầm nghĩ, càng về sau thức ăn càng khan hiếm, mọi người muốn ăn no bụng cũng là chuyện khó.

Ăn cơm xong, mấy đứa nhỏ chạy ra ngoài chơi trước. Đinh Mộ treo vài chiếc đèn LED tiết kiệm năng lượng sạc điện trên tường hành lang cửa ra vào, bọn nhỏ nhanh chóng hòa nhập, chơi đùa vui vẻ với hai chú chó.

Dương Thiến Vân và Vạn Lạc Vận tranh nhau vào bếp rửa bát, dọn dẹp nhà bếp. Cô thực sự không thích rửa bát nên không khách sáo với bọn họ, để bọn họ dọn dẹp.

Mấy người đàn ông ngồi trong phòng khách trò chuyện, Đinh Mộ pha một ấm trà cho bọn họ.

Lâm Trí Viễn nhấp một ngụm trà, cau mày nói: “Nghe Diêu Nghiêu nói có người chuyển đến tầng 20?”

Mai Ngạn Quân suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Là Long Phi, bây giờ chỉ có mình anh ta, không biết mục đích anh ta trở về lần này là gì?”

“Không phải cậu ta vẫn luôn nước ngoài à? Thông tin nhận được nói rằng cậu ta đã buôn bán vũ khí ở Đông Phi trong những năm gần đây, việc kinh doanh vô cùng phát đạt.” Lâm Trí Viễn vô thức nghiêm giọng nói.

“Lần trước phá hủy một căn cứ buôn bán vũ khí quân sự cũng không nhìn thấy cậu ta, nghe nói cậu ta phụ trách căn cứ đó, có lẽ lúc đó cậu ta đã không còn ở Đông Phi nữa.”

Lâm Trí Viễn lấy một bao thuốc lá từ túi áo trước ngực ra, rút một điếu ra, vứt cho đầu trọc một điếu. Mấy người Mai Ngạn Quân không hút thuốc nên ông ấy không đưa.

Đầu trọc nhanh tay lẹ mắt châm lửa cho ông ấy, Lâm Trí Viễn hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi nói: “Trong thời gian này, tất cả các cháu hãy nâng cao cảnh giác, chú ý quan sát hành tung của cậu ta. Mặc dù cậu ta không phạm tội trong nước, nhưng một người luôn đi trên hai thái cực sinh tử như cậu ta thường lấy mạng sống làm tiền cược, xem mạng sống như trò đùa, các cháu nhớ kỹ không thể xảy ra xung đột trực diện với loại người liều mạng này.”

Ba người Lam Vũ nghe xong vội vàng gật đầu.

Một quả bom hẹn giờ ở ngay bên cạnh, cần phải đề phòng nó phát nổ bất cứ lúc nào, Mai Ngạn Quân có một vài suy nghĩ trong lòng.

Kể từ đêm hôm đó, Lam Vũ, Diêu Nghiêu và Lý Gia Minh đã kéo dài thời gian tập luyện ở cửa nhà.

Cơn mưa lớn do bão mang đến cũng kéo dài suốt năm ngày, đường lớn đường nhỏ, nơi nào cũng đầy bùn đất.

Sau khi mưa tạnh, mặt trời nóng rực xuất hiện và thiêu đốt trong hai ngày, bùn đất trên đường bị phơi khô nứt nẻ.

Chính phủ đã kịp thời sắp xếp cho nhân viên công tác khu vực phun thuốc khử trùng đường phố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play