Nghĩ đến ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào cô hôm nay, giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm khiến Đinh Mộ nổi da gà, người này không thể giữ lại, khi tận thế đến, phải tìm cách giải quyết anh ta.
“Bọn anh mua được tám bồn chứa nước, mỗi hộ ở tầng 18 đều có một cái, anh để lại hai cái ở phòng 1702 cho Lý Gia Minh, một cái trong nhà vệ sinh của phòng ngủ chính của chúng ta, còn hai cái nữa để trữ nước trong không gian của em vào ban đêm. Đầu trọc và dì Vương đã đưa tiền mua bồn chứa nước cho anh, anh nhận rồi.” Mai Ngạn Quân thành thật nói với cô về việc mua bồn chứa nước.
Cô khẽ gật đầu nói, “Một bát gạo nuôi ân nhân, một đấu gạo nuôi kẻ thù, thiên tai mới bắt đầu, sau này sẽ càng ngày càng cần nhiều thứ hơn nữa, giúp nhiều quá người ta sẽ cho là lẽ đương nhiên.”
Mai Ngạn Quân đồng ý, “Ham muốn giống như nước biển, càng uống càng khát. Miễn là không phải vấn đề nguyên tắc, không giẫm lên giới hạn của chúng ta thì chúng ta cứ xem xét mà giúp đỡ.”
Nói về vấn đề giúp đỡ người khác, Đinh Mộ nghiêm túc nói: “Sau này trong cuộc sống thường có những chuyện như vậy, khi anh có lòng tốt giúp đỡ người khác, lần đầu tiên giúp đỡ bọn họ thì bọn họ sẽ biết ơn anh, lần thứ hai, tâm lý biết ơn của bọn họ sẽ nhạt dần, đến lần thứ N, bọn họ sẽ cho rằng anh nên làm tất cả những điều này cho bọn họ, thậm chí khi không còn sự giúp đỡ này nữa, thì bọn họ sẽ oán hận anh, đúng như câu nói chuốc oán trong ân. Sau này tận thế, sẽ có nhiều người cần giúp đỡ hơn, chuyện chúng ta có thể làm chính là bảo vệ bản thân, khiến cả nhà sống yên ổn trong tình huống không khiến mình bại lộ.”
“Anh đã nói cho đầu trọc biết chuyện không gian của anh rồi, sau này cậu ấy có thể giúp anh hành động thuận tiện hơn, còn về không gian của em, ngoài hai chúng ta ra, thì đừng nói cho ai biết, còn về bọn nhỏ, sau này chúng ta xem xét tình hình rồi nói.” Mai Ngạn Quân lại nói đến chuyện không gian của mình.
Anh tối đa hóa lợi ích không gian, Đinh Mộ không có ý kiến gì, lần đầu tiên hai vợ chồng đạt được sự đồng thuận trong vấn đề giúp đỡ người khác.
Đinh Mộ nhìn nước máy đang chảy vào bồn chứa nước, áp lực nước hơi nhỏ.
Đinh Mộ đổ mồ hôi vì nóng bức, cô lấy một quả dưa hấu từ không gian ra, cắt ra rồi ngồi điều hòa ăn dưa hấu trong phòng khách.
May mà nhà bọn họ đã lắp pin năng lượng mặt trời, nếu không thì thời tiết nóng nực thế này, trong nhà sẽ nóng như cái lò.
Bình An và Thiểm Điện nằm im không động đậy trong phòng khách, Đinh Mộ cho mỗi con một miếng dưa hấu để giải nhiệt.
“Sao không thấy ba người Lam Vũ đến đây ngồi điều hòa giữ mạng nhỉ?”
“Bọn họ ở lại 1702 để trông chừng việc hứng nước vào bồn chứa nước, trời nóng quá đi mất, tối nay em nấu cơm đơn giản thôi nhé.” Mai Ngạn Quân vừa lau nước dưa hấu trên cằm Mai Đóa vừa nói với Đinh Mộ.
“Được, vậy chúng ta ăn mì lạnh đi!”
Ngày tháng cứ thế trôi qua, dường như mọi người đã quen với những ngày không điện, không nước, không internet.
Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, nhiều người không thể đi làm bình thường nữa, hình như thế giới vì thế mà ngừng lại, đường phố không còn những bóng người qua lại vội vã, ngoài việc mua nhu yếu phẩm cần thiết, thì mọi người cơ bản đều đóng cửa không ra ngoài.
Ngày thứ ba mất nước, nhân viên công tác khu vực dùng loa thông báo bên ngoài, xe cứu hỏa hoặc xe tưới cây công viên sẽ phân phát nước tại ngã tư mỗi ngày lúc 8 giờ sáng, mọi người có thể mang xô đến ngã tư đường này để xếp hàng lấy nước, mỗi hộ gia đình chỉ được lấy một xô nước.