Một bóng người vèo một cái, chạy xuyên qua tất cả mọi người, ôm chặt lấy Mai Ngạn Quân.

Đầu trọc với mắt đỏ hoe, nước mũi nước mắt đầm đìa, ôm chầm lấy Mai Ngạn Quân mà khóc nức nở. “Anh, anh là anh trai duy nhất của em, là anh ruột của em!”

Sau cơn lốc xoáy vừa rồi, tâm trạng mọi người đều nặng trĩu, ai cũng hiểu, gia đình Đầu trọc thật sự đã thoát chết trong gang tấc!

Có một người phụ nữ trẻ đứng ở cửa, còn dắt theo một bé gái 6 tuổi, là vợ và con gái của Đầu trọc.

Đinh Mộ điều chỉnh tâm tình, không để ý đến hai anh em đang ôm nhau khóc, cô đi đến cửa kéo người phụ nữ vào. “Vào nhà ngồi đi, trưa nay cứ ăn cơm ở đây, xem như chúc mừng tân gia cho hai người.”

Người phụ nữ ngại ngùng nói nhỏ: “Chị dâu, làm phiền chị và anh cả quá! Em tên Vạn Lạc Vận, đây là con gái em, Khả Nhi, lại đây chào mọi người đi con.”

Cô bé với khuôn mặt tròn trịa như búp bê, thò đầu ra từ phía sau Vạn Lạc m rồi nói bằng giọng ngọt ngào trẻ con: “Chào dì ạ! Cháu là Khả Nhi.”

Ngẩn người một lúc, cô nói mà, sao cô cảm thấy khuôn mặt đầu trọc nhìn có vẻ hơi lạ, thì ra là khá phù hợp khi ở trên người cô bé.

“Chào Khả Nhi nhé, cháu vào chơi với anh chị đi, dì đi nấu cơm đây!” Đinh Mộ vẫy tay gọi Mai Vũ Văn dẫn Thẩm Khả Nhi đi chơi, rồi bước vào bếp cắt hoa quả.

Lấy quả dưa hấu Kỳ Lân mà Mai Ngạn Quân hái sáng nay ra khỏi không gian, Vạn Lạc Vận bước vào. “Chị dâu, em đến giúp chị.”

Đinh Mộ bổ dưa hấu, cắt một miếng lớn đưa cho Vạn Lạc Vận, cô ấy nói cảm ơn, nhận lấy rồi bắt đầu ăn.

Cắt dưa hấu xong, Vạn Lạc Vận tự giác bưng ra ngoài, rồi quay lại phòng bếp giúp Đinh Mộ rửa rau.

“Chị dâu, chị tự trồng cải ngọt này à?”Vạn Lạc Vận tìm chủ đề trò chuyện với Đinh Mộ.

Trên bếp đang hầm canh gà nấm đông trùng hạ thảo, Đinh Mộ đang làm món dưa leo trộn, cũng hái từ trong không gian sáng nay.

“Ừ, chị trồng trong chậu hoa ngoài ban công đó, nếu em muốn trồng thì chị sẽ chia cho em vài chậu, em có thể thử trồng trên ban công.”

“Vậy thì em cảm ơn chị dâu nhiều lắm.” Vạn Lạc Vận còn trẻ, nhưng cô ấy rất biết cách nói chuyện làm việc, ba câu không rời lời cảm ơn, nói chuyện luôn nở nụ cười trên môi.

“Đừng cứ cảm ơn qua cảm ơn lại mãi, sau này mọi người ở trên lầu dưới lầu, không cần phải quá khách sáo.” Đinh Mộ khách sáo với cô ấy, chưa từng tiếp xúc, không biết tính tình người ta thế nào.

Rửa xong rau, Vạn Lạc Vận lại cầm khoai tây cần luộc lên gọt vỏ. “Thật đấy, chị dâu, nếu hôm qua chị và anh cả không đưa chúng em về thì hôm nay cả nhà em đã...” Nói rồi, Vạn Lạc Vận nghẹn ngào.

Đinh Mộ an ủi cô ấy: “Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc, em và Thẩm Văn Tuấn đều là người có phúc.”

Hai người lại ríu rít trò chuyện rôm rả, Đinh Mộ vừa nói chuyện vừa làm việc không ngừng tay.

Sau này cả nhà đầu trọc cũng là người một nhà với các cô nên Đinh Mộ đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, gồm có sườn xào chua ngọt, canh thịt viên bí đao, gà cà ri khoai tây, thịt bò kho, dưa leo trộn, cải ngọt xào.

Hải sản dự trữ đầy đủ, cô hấp hai con cá biển, bông cải xanh xào mực, tôm luộc.

Đến khi tất cả các món ăn được bày lên bàn, canh gà nấm đông trùng hạ thảo trên bếp cũng đã nấu xong.

Đinh Mộ còn chuẩn bị cơm trộn ức gà cà rốt riêng cho Bình An và Thiểm Điện.

Mai Ngạn Quân lấy cho mỗi người một lon bia lạnh, còn ba đứa nhỏ uống nước cam.

Người tạo không khí Lam Vũ chính là người đầu tiên giơ lon bia trong tay, “Nào, kính tất cả chúng ta đều còn sống!”

“Cạn ly!”

Bia lạnh chảy xuống bụng, cùng với thức ăn ngon, mấy người đàn ông trở nên hoạt bát, vừa ăn uống no say vừa nói chuyện rôm rả.

Khói lửa nhân gian, xoa dịu lòng người phàm, người ta nói mỹ thực có thể chữa lành tất cả.

Trên đời này ngoài danh lợi, hầu hết người bình thường chỉ mong có ba bữa cơm một giấc ngủ, có gia đình hạnh phúc, công việc vui vẻ, cuộc sống vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play