Đinh Mộ nắm tay Mai Ngạn Quân, ý niệm vừa động, cả hai đã ra khỏi không gian.

Gần đến mười giờ, bên ngoài trời tối đen, gió bão gào thét ngoài cửa sổ, bão đã đổ bộ rồi.

Hai đứa nhỏ và ba người Lam Vũ đã quen dậy sớm, mấy người dậy sớm tự mình nấu bữa sáng.

Do không có mạng, sau khi ăn xong thì mọi người ngồi đọc sách, chơi cờ tướng trong phòng khách, Mai Đóa vẫn say sưa vẽ tranh như mọi khi.

Cô cầm bánh mì nhiều lớp ăn chung với sữa, ăn đại vài miếng rồi ra ban công hái rau.

Rau trồng trong chậu trên ban công mấy hôm trước đã lớn, đủ ăn một bữa, rau cải ngọt non mơn mởn.

Hái xong rau, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy một cơn lốc xoáy khổng lồ xuất hiện trên bầu trời đen kịt như mây đen kéo đến.

“Chồng ơi, mau ra đây, mau ra đây đi, là lốc xoáy.” Đinh Mộ trợn tròn mắt, đồng tử co lại, vẻ mặt từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng sợ, lốc xoáy, kiếp trước cũng không xuất hiện.

Mai Ngạn Quân chạy từ phòng khách ra ban công, lấy ra hai chiếc ống nhòm, đưa cho Đinh Mộ một chiếc, còn mình cầm một chiếc quan sát.

Lốc xoáy ngày càng lớn, giống như một xoáy nước đen khổng lồ, nơi nó đi qua, nó hút mạnh ô tô, nhà cửa, cây cối vào trong, sau đó nghiền nát những thứ hút vào rồi ném ra ngoài, giống như món đồ chơi đã chơi ngán.

Cơn lốc xoáy khổng lồ giống như một mũi tên rời khỏi dây cung, nhanh đến mức vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

Tiếng gầm rú của nó hòa cùng với sấm sét và gió mạnh thổi qua một dòng sông, nước sông bị rút cạn trong nháy mắt, tạo thành một cột nước khổng lồ theo chuyển động của lốc xoáy.

Cơn lốc xoáy càng lúc càng gần, sức tàn phá kinh hoàng của nó khiến mọi nơi nó đi qua đều trở thành một đống đổ nát, cây cối bị bật gốc.

“Anh ơi, em sợ!” Mai Đóa kêu lên hoảng sợ, thấy hai vợ chồng đang chăm chú nhìn lốc xoáy, không có thời gian để ý nên Mai Vũ Văn ôm chặt em gái vào lòng.

Một tòa nhà nguy nga, cao lớn đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất dưới sự càn quét của lốc xoáy rồi biến mất không dấu vết.

Bên cạnh tòa nhà là một trường học, sau trận động đất, chính phủ trưng dụng làm nơi tạm trú, những người vô gia cư ở đầy trong đó, lốc xoáy quét qua, toàn bộ ngôi trường giống như khối lego bị vứt bỏ, chỉ còn lại một khung nhà đầy lỗ.

Cơn lốc xoáy giống như một con gấu đen nổi điên, đập phá khắp nơi, người chết và bị thương vô số kể, nó phá hủy nhiều công trình kiến trúc, hoàn toàn không cần nghĩ đến hậu quả.

Lốc xoáy tốc độ nhanh, sức tàn phá cực mạnh, chỉ trong mười mấy phút đã khiến thành phố vốn đã tan hoang càng thêm thê thảm, biến thành một đống đổ nát.

Cơn lốc xoáy dần dần rời khỏi khu vực thành phố, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Toàn thân Đinh Mộ lạnh toát, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nơi cơn lốc xoáy biến mất.

Cô nhớ rất rõ, kiếp trước không có lốc xoáy xuất hiện.

Sống lại một đời, ban đầu Đinh Mộ còn nghĩ có không gian, tích trữ vật tư trước thì có thể cùng con cái sống tốt trong mạt thế.

Nhưng hiện tại lại xảy ra thay đổi, tương lai còn có những thay đổi gì nữa khiến cô hoàn toàn mờ mịt.

Bàn tay to lớn ấm áp của Mai Ngạn Quân nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Đinh Mộ, giọng nói có chút bối rối: “Mộ Mộ, lúc trước đã từng có lốc xoáy không?”

Đinh Mộ hoàn hồn, nhìn khuôn mặt anh tuấn cương nghị của anh. “Chưa từng thấy!” Kiếp này ngoài những người quen biết thì mọi thứ đều trở nên xa lạ như vậy, thế giới đã thay đổi rồi à?

Mai Ngạn Quân nhìn ra sự kinh hãi của Đinh Mộ, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Dù thế nào đi nữa, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, chúng ta đều sẽ ổn cả thôi.” Nói rồi anh ôm cô vào lòng.

Lam Vũ, Diêu Nghiêu, Lý Gia Minh vừa mới hoàn hồn sau cơn lốc xoáy thì bất ngờ bị nhét một đống cơm chó…

Đúng lúc này, cửa lớn bị đập ầm ầm.

Mọi người rời khỏi ban công, trở về phòng khách, Diêu Nghiêu gần cửa nhất vừa mở cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play