Ăn cơm xong, mọi người giúp dọn dẹp bát đũa rồi ai về nhà nấy.
Mai Ngạn Quân muốn ra ngoài xem tình hình, Đinh Mộ không yên tâm, nhất quyết đòi đi theo.
Cô có không gian, nếu gặp nguy hiểm thì có thể trốn vào không gian ngay lập tức, Mai Ngạn Quân đành phải đồng ý.
Cơn lốc xoáy đi xa, cơn bão cũng tan dần, nhưng mưa lớn vẫn không ngừng trút xuống.
Dù mưa như trút nước, bên ngoài vẫn có không ít người, lo lắng thức ăn trong nhà không đủ nên ra ngoài mua.
Sau trận động đất, điện và mạng bị cắt, mãi vẫn không khôi phục được, cộng thêm cơn lốc xoáy hôm nay khiến mọi người không thể ngồi yên được nữa mà muốn ra ngoài mua thêm đồ ăn thức uống dự trữ trong nhà.
Khi thấy người đầu tiên bất chấp mưa gió ra ngoài, sẽ có người thứ hai, những người trong nhà vốn vẫn còn đồ ăn, nghĩ đến việc mọi người đều đội mưa đi mua, có khi đi muộn thì không còn gì, thế là mọi người đều ùa ra.
Con người đều có tâm lý đám đông, khi phát hiện hành vi và ý kiến của mình không giống với đa số mọi người, bọn họ sẽ có một áp lực, điều này sẽ thúc đẩy bọn họ hành động theo số đông.
Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân không đến chợ nông sản gần đó, bọn họ đến nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi cơn lốc xoáy.
Nơi cơn lốc xoáy đi qua không còn một ngọn cỏ, chỉ còn lại một đống đổ nát.
Những người may mắn thoát nạn đang dọn dẹp đống đổ nát do cơn lốc xoáy gây ra, cố gắng vớt vát lại một chút thiệt hại.
“Ông chủ! Ông chủ!” Một người đàn ông mặc áo mưa bên ngoài đang gõ cửa sổ xe, mưa quá lớn, không nhìn rõ mặt.
Mai Ngạn Quân hạ kính xe xuống, người đàn ông ghé sát đầu vào, có chút vội vàng nói: “Ông chủ! Còn gạo không?”
Đinh Mộ nhìn Mai Ngạn Quân bằng ánh mắt dò hỏi.
“Là ông chủ cửa hàng gạo bán lương thực lúc trước.” Mai Ngạn Quân nói với người đàn ông: “Ông cũng có cửa hàng ở đây à?”
Ông chủ cửa hàng gạo lau nước mưa trên mặt: “Kho của tôi ở bên này, cơn lốc xoáy vừa quét qua, tôi vội vàng đến xem, kho bị hư hại, mưa càng lúc càng lớn, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ ngập nước, bên trong còn 50 tấn gạo, trời mưa không tiện vận chuyển ra ngoài, tôi bán với giá vốn cho anh nhé.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Tôi vừa nhập gạo hạt dài miền Nam, bán hai đồng rưỡi một cân cho anh, thật sự là với giá này thì tôi không kiếm lời được gì cả, tôi chỉ thu hồi vốn thôi.”
“Chúng tôi đi xem hàng trước đã.”
Ông chủ cửa hàng gạo dẫn đường phía trước, rẽ qua một ngã tư thì thấy một dãy nhà kho, tất cả đều bị tốc mất một nửa mái, ông chủ cửa hàng gạo dừng lại trước nhà kho cuối cùng, còn tương đối nguyên vẹn.
Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân mặc áo mưa xuống xe, ông chủ cửa hàng gạo mở cửa kho, bên trong không bị ẩm ướt, gạo được xếp thành từng bao ngay ngắn.
Mai Ngạn Quân gật đầu nhẹ với Đinh Mộ, ra hiệu không có vấn đề gì.
“Nhìn xem, gạo bên trong tuyệt đối tươi mới, không bị thấm nước mưa đâu.” Ông chủ lấy dụng cụ, lấy một ít gạo mẫu từ trong bao gạo trên cùng và dưới cùng cho hai người xem.
Mai Ngạn Quân lấy một nhúm nhỏ bỏ vào miệng nhai, hỏi: “Giao dịch thế nào?”
Thấy đối phương hài lòng, ông chủ đột nhiên có thêm tự tin, nói thẳng: “Bây giờ đang mất điện mất mạng, thanh toán trong một lần, tôi muốn lấy tiền mặt, có vấn đề gì không, chúng ta có thể bàn bạc thêm.”
“Được!” Mai Ngạn Quân cũng nhanh gọn dứt khoát.
Cuối cùng, hai bên thỏa thuận giao tiền nhận chìa khóa ngay tại chỗ. Đinh Mộ nói với ông chủ rằng bọn họ sẽ thuê xe đến chở hàng vào buổi tối.
Đinh Mộ lấy tiền mặt đã chuẩn bị sẵn trong không gian ra, cô giả vờ vào xe lấy, lên xe một lúc thì cầm một chiếc túi xuống xe.
Ông chủ dùng máy đếm tiền sạc pin kiểm tra tiền mặt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, thì ông ấy vui vẻ giao chìa khóa rồi dặn bọn họ sau khi chở hàng xong thì ném chìa khóa vào trong kho.