Mai Ngạn Quân lái xe đến nơi vắng vẻ dừng lại, anh cất xe vào trong không gian rồi bế Đinh Mộ dịch chuyển đến một ngã tư cách đó vài chục cây số.

Đi về phía trước thấy cách đó không xa có một chiếc xe minivan cũ nát, Mai Ngạn Quân gõ cửa kính xe.

Một cái đầu tròn vo ló ra từ kính xe, khuôn mặt trẻ con, khuôn mặt khá vui vẻ.

Thấy là Mai Ngạn Quân, anh ấy cười toe toét, lấy một tấm bản đồ đựng trong túi nilon trong suốt từ ghế phụ ra: “Anh Quân, đây là bản đồ phẳng Cảng Thanh Sơn do em vẽ tay, có những kiến trúc nào và chuyện cần chú ý, em đều ghi chú trên đó hết rồi.”

Mai Ngạn Quân nhận lấy tấm bản đồ, liếc mắt nhìn rồi hỏi tiếp: “Bên trong tình hình thế nào?”

“Bão sẽ chính thức đổ bộ vào ngày mai, người bên trong phần lớn được sơ tán sáng nay, vừa rồi mới kéo hai xe đi, vẫn còn vài người trong phòng giám sát.” Đầu trọc nhìn Đinh Mộ một cái, tiếp tục nói: “Anh Quân, thế không còn việc gì nữa, em đi trước đây.”

Đinh Mộ đeo khẩu trang đen, mặc áo mưa rời, nhìn bề ngoài không phân biệt được nam nữ.

Mai Ngạn Quân không vội nói, trầm ngâm đánh giá anh ấy một lượt. “Cậu vẫn còn sống ở điểm tạm trú?”

Đầu trọc nghe vậy gật đầu. “Ở đó, anh Quân có việc cứ đến đó tìm em.”

“Về dọn dẹp đồ đạc, dẫn theo vợ con, ba tiếng nữa anh đến đón cậu.”

“Vâng, anh Quân, em về dọn dẹp ngay đây.” Đầu trọc cũng không hỏi đi đâu, chỉ vui vẻ lái xe đi ngay.

Đinh Mộ nhìn chiếc xe minivan cũ nát khuất dần, thản nhiên nói: “Người của anh à?”

“Ừ, cậu ấy là người cung cấp thông tin chuyên nghiệp của anh.”

“Từng lăn lộn trong giới xã hội đen à?” Đinh Mộ nhận ra người đầu trọc kia không phải người bình thường.

“Đã từng, xem như anh đã cứu cậu ấy, rất trung thành với anh, làm việc có năng lực, hiệu quả cao, đáng tin cậy.” Mai Ngạn Quân có hỏi thì sẽ trả lời.

Đinh Mộ không nói thêm gì nữa, Mai Ngạn Quân đưa cô dịch chuyển đến gần cảng Thanh Sơn.

Lấy bản đồ ra, hai người cùng nghiên cứu.

“Anh Quân, lần này làm lớn vậy sao?” Đinh Mộ thường thấy cảnh mua sắm không tốn tiền trong tiểu thuyết, ai ngờ lần đầu tiên mua sắm không tốn tiền của mình lại chơi lớn như vậy.

Giống như hiểu được sự lo lắng của cô, Mai Ngạn Quân giải thích cặn kẽ cho cô: “Cảng Thanh Sơn là bến tàu vận chuyển hàng hóa của doanh nghiệp liên doanh Trung - Ngoại, doanh nghiệp này có dính líu đến xã hội đen, lúc trước đầu trọc từng làm việc ở đây, cuối cùng bị oan phải vào tù vài năm, tổ chức đã điều tra bọn họ rất lâu rồi, đang chuẩn bị ra tay thì gặp thiên tai tận thế.

“Vậy thì để chúng ta thay trời hành đạo đi!” Đinh Mộ nghe xong liền phát biểu một câu hùng hồn.

Cảng Thanh Sơn có thiết bị diesel tự phát điện, bây giờ toàn bộ bến cảng đều dựa vào tự phát điện.

Hai người nhanh chóng phân công, Đinh Mộ đến phòng phân phối điện thu thiết bị phát điện và dầu diesel, Mai Ngạn Quân đi xử lý người và thiết bị giám sát ở phòng giám sát.

Trước khi chia tay, Mai Ngạn Quân nhìn cô đầy yêu thương, đưa tay kéo áo mưa cho cô rồi dặn dò: “Cẩn thận mọi việc, nếu không giải quyết được thì em cứ vào trong không gian trước, chờ anh đến.”

Đinh Mộ cẩn thận đi về phía phòng phân phối điện, chưa đến gần đã nghe thấy tiếng máy phát điện ầm ầm và tiếng người nói chuyện từ xa.

“Thật xui xẻo, đến lượt tôi trực lại đụng trúng ngày bão.”

“Trực ở phòng phân phối điện chẳng phải xui xẻo hơn sao? Hết một ca trực, lỗ tai sắp điếc luôn rồi.”

Có hai người quay lưng về phía phòng phân phối điện đang uống rượu so người nào xui xẻo hơn.

Hề hề, lát nữa còn có chuyện xui xẻo hơn đấy, Đinh Mộ thầm nghĩ.

Cô cẩn thận trèo qua cửa sổ phía sau phòng phân phối điện, tiếng ồn của máy móc và tiếng mưa gió bên ngoài làm tấm màn che, Đinh Mộ giống như ma quỷ đi đến sau lưng hai người xui xẻo kia.

Đinh Mộ lấy một cái cờ lê lớn từ trong không gian ra, cô lại tìm một khẩu súng gây mê đã được Mai Ngạn Quân cải tiến để dự phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play