Mai Ngạn Quân đã nói với cô đánh vào đâu có thể nhanh chóng khiến người khác bất tỉnh, xem chuẩn thời cơ, cô dùng sức đập mạnh vào một người, đập xong thì ném cờ lê vào trong không gian.
Cô lại nhanh chóng lấy súng gây mê ra bắn vào người còn chưa kịp phản ứng, người bị bắn trúng từ từ ngã xuống.
Mai Ngạn Quân đã điều chỉnh liều lượng thuốc mê đến mức cao nhất, có thể bắn bốn phát liên tiếp, chỉ cần trúng voi cũng ngã.
Cất súng gây mê, cô vừa định đi thì cổ chân bị một bàn tay nắm chặt, người bị đánh bằng cờ lê vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh.
Đinh Mộ giật mình, trong lúc hoảng loạn, cô lấy súng gây mê bắn thêm một phát vào ngực anh ấy.
Trái tim “thình thịch, thình thịch” đập loạn xạ, Đinh Mộ không dám lơ là, cô kiểm tra hai người đã thực sự hôn mê mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Thật nguy hiểm, sức mạnh cơ thể quá yếu, xem ra sau này cô ở nhà phải đưa việc tập luyện vào lịch trình.
Cắt điện, Đinh Mộ thu toàn bộ máy phát điện vào trong không gian.
Cô tìm thấy hơn hai mươi thùng dầu diesel trong kho phía sau, còn tìm thấy một vài đồ ăn vặt, bia, mì ăn liền, thuốc lá trong văn phòng của hai người trực ban xui xẻo, cô cất toàn bộ vào trong không gian.
Đinh Mộ cất xong vừa đi đến cửa, chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, Mai Ngạn Quân đã ở trước mặt.
Kỹ năng này của Mai Ngạn Quân thật sự quá ngầu, tại sao cô lại không có nhỉ?
“Mộ Mộ, em có sao không?” Nhìn hai người dựa sát vào mặt đất, Mai Ngạn Quân hối hận không thôi, anh hỏi người ở phòng giám sát mới biết phòng phân phối điện cũng có hai người.
“Em không sao. Chúng ta nhanh chóng cất đồ rồi về nhà thôi!” Đinh Mộ không muốn nói chuyện tình cảm quá nhiều vào lúc này, bản thân cô thật sự hơi yếu, nhận ra được sự thiếu sót của mình thì phải nghĩ cách thay đổi.
Đến bến tàu, những container xếp ngay ngắn biến mất dưới lòng bàn tay của hai người.
Bến tàu này lớn hơn bến tàu Ngư Nhân nhiều, sau khi Đinh Mộ cất hơn hai mươi container thì trở nên hơi mệt mỏi, tốc độ cũng chậm lại, cô dừng lại uống một cốc nước linh tuyền, sau khi hồi phục lại tiếp tục cất đồ.
Mai Ngạn Quân rất nhanh, anh cất hết số container trên bến tàu thì lại vào trong kho hàng cất thêm một đợt.
Có vài cái du thuyền và du thuyền cỡ lớn đỗ bên cạnh bến tàu, Mai Ngạn Quân dịch chuyển lên trên, thu ba cái du thuyền mới tinh và một cái tàu du lịch lớn vào trong không gian.
Anh cướp sạch số nguyên liệu trên các du thuyền, toàn bộ cảng Thanh Sơn được dọn sạch sẽ.
Đinh Mộ cũng cất xong vài cái cuối cùng, cả người mệt mỏi không chịu nổi.
Lúc này, cô mới giật mình nhận ra mình thực sự quá yếu ớt, không thể trì hoãn chuyện tập luyện được.
Mai Ngạn Quân bế Đinh Mộ dịch chuyển đến gần điểm tạm trú của anh chàng đầu trọc, anh lấy chiếc xe Hummer ra, cởi áo mưa, hai người ngồi trên xe nghỉ ngơi.
“Mộ Mộ, em vẫn ổn chứ!” Nhìn Đinh Mộ mệt mỏi, Mai Ngạn Quân vuốt ve khuôn mặt hơi tái nhợt của cô, nhíu mày.
Đinh Mộ quay đầu nhìn anh: “Chồng à, em cảm thấy mình quá vô dụng, sau khi về em phải tập luyện cho tốt, không thể kéo chân anh được.”
“Tập luyện phải tuần tự từng bước, không chỉ em, cả Vũ Văn và Đóa Đóa cũng phải cùng tập luyện.”
“Được, bắt đầu từ ngày mai.” Đinh Mộ có chút sốt ruột nói.
Mưa càng lúc càng lớn, một chiếc xe Van cũ quen mắt chậm rãi chạy ra khỏi nơi tạm trú, dừng lại bên đường.
Đinh Mộ đẩy nhẹ Mai Ngạn Quân đang nhắm mắt dưỡng thần, xác định đó là xe Van cũ của đầu trọc.
Mai Ngạn Quân lái xe lên trước, bấm còi, hạ cửa sổ xe, gật đầu với người ở xe Van bên cạnh, người lái xe Van hiểu ý.
Hai chiếc xe một trước một sau, chầm chậm chạy về phía khu chung cư Đông Châu Nhất Hào trong cơn mưa lớn.