“Người đàn ông cao lớn đang quỳ chính là con trai của người phụ nữ vô lại lần trước.” Bà Vương ghé sát vào nói nhỏ.

Đinh Mộ không hiểu, “Người phụ nữ đó chết rồi sao?”

“Còn không phải sao, lúc động đất bị mảnh kính rơi trúng làm vỡ đầu, óc chảy đầy đất, chết ngay tại chỗ, đáng sợ lắm.” Dương Thiến Vân giả vờ sợ hãi nói.

“Con người vẫn không thể làm việc xấu, trời đều nhìn thấy.” Bà Vương vừa nói vừa chỉ tay lên trời.

Dương Thiến Vân tiếp lời: “Chúng ta đều là người tốt, trời không nhận người tốt.”

Dừng xe, Đinh Mộ chỉ lo lấy đồ, còn bà Vương và Dương Thiến Vân nhanh chóng đi hỏi thăm rõ ràng những chuyện xảy ra trong khu.

Không có điện nên bọn họ phải leo bộ lên tầng mười bảy, Mai Ngạn Quân bảo ba người Lam Vũ về thẳng căn hộ 1702 nghỉ ngơi, buổi trưa qua ăn cơm.

Bảo Mai Vũ Văn dẫn Mai Đóa và hai con chó chơi ở cửa một lát, Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân vào nhà lấy đồ trong không gian ra.

Tấm pin năng lượng mặt trời ở ban công được lắp lại, nấu cơm, mở điều hòa ở phòng khách vẫn không thành vấn đề.

Lo lắng sợ hãi vì động đất mấy ngày nay, Đinh Mộ chuẩn bị làm một bữa cơm dinh dưỡng phong phú bồi bổ cho mọi người.

“Mộ Mộ, chiều nay anh muốn ra ngoài tham gia cứu hộ.” Mai Ngạn Quân vừa giúp cô lặt rau vừa nói.

Nghe Mai Ngạn Quân nói, cô không vội trả lời mà chìm vào suy nghĩ của mình…

Thấy cô im lặng, Mai Ngạn Quân nói tiếp: “Anh sẽ không đi quá xa, chỉ tham gia tìm kiếm cứu nạn ở gần khu nhà này thôi.”

“Anh đi một mình à?”

“Dẫn Bình An theo, Bình An đã được huấn luyện chuyên nghiệp, tuy nó bị thương nhưng khoảng thời gian này được điều dưỡng, cơ thể đã gần như đã hồi phục về trạng thái trước khi bị thương, nó chỉ phụ trách tìm kiếm, sẽ không bị mệt.” Thấy giọng Đinh Mộ dịu lại, Mai Ngạn Quân vội vàng giải thích.

Trong lòng Đinh Mộ buồn bực, cô thở dài một hơi: “Em sẽ không ngăn cản anh, từ đầu đến cuối em luôn tôn trọng quyết định của anh, nhưng em mong anh khi đưa ra quyết định gì thì hãy suy nghĩ nhiều hơn đến hai đứa nhỏ trong nhà, bây giờ thời thế đã thay đổi, sức lực của một người làm sao có thể chống lại được thiên tai.”

Không phải cô ích kỷ, nhưng cô không muốn lòng trượng nghĩa của anh kéo theo cô và các con, kiếp này cô chỉ muốn cùng các con sống thật tốt trong tận thế, nếu tư tưởng của anh vẫn không thay đổi, luôn muốn cứu nhiều người hơn thì cô sẽ phải suy nghĩ thật kỹ về con đường tiếp theo.

Mai Ngạn Quân buông rau trong tay, ôm chặt lấy cô. “Mộ Mộ, dù bất cứ lúc nào, em và các con đều quan trọng nhất đối với anh. Đất nước đã cho anh hơn mười mấy năm giáo dục và đào tạo, anh có nguyên tắc và lập trường của riêng mình. Chính vì đã trải qua, anh mới càng nhận thức sâu sắc rằng có nước mới có nhà, chỉ có nhiều người sống sót, tương lai của chúng ta, tương lai của con cái mới có hy vọng đối mặt với khó khăn, chiến thắng khó khăn.”

“Đúng vậy, chị dâu, em cũng đi cứu hộ với đội trưởng.” Giọng Lam Vũ ngoài phòng bếp khiến hai người giật mình vội vàng tách ra.

Thời tiết quá nóng, ba người bọn họ dọn dẹp xong liền qua đây hưởng điều hòa, ba người bọn họ tai thính mắt tính, cho nên nghe thấy Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân nói chuyện trong bếp.

Nhìn thấy Lam Vũ một tay còn treo trước ngực, Đinh Mộ không vui nói: “Tay còn chưa khỏi, đi đâu mà đi, không được đi.”

“Nghe thấy chưa, cậu không được đi! Chị dâu, em đi với đội trưởng, chân em đã khỏi từ lâu rồi.” Lý Gia Minh kéo Lam Vũ đang chắn phía trước ra, chen vào với vẻ mặt nịnh nọt.

Lam Vũ quay đầu nhìn Mai Ngạn Quân, vẻ mặt uất ức: “Đội trưởng, em cũng đi.”

“Nghe lời chị dâu, ở nhà đi!” Mai Ngạn Quân liếc nhìn cánh tay đang treo trước ngực của anh ấy.

Diêu Nghiêu đứng phía sau cũng có một cánh tay treo trước ngực…

Mai Ngạn Quân không lớn hơn ba người bọn họ mấy tuổi, nhưng qua thời gian chung sống, Đinh Mộ nhận ra ba người này đối xử với Mai Ngạn Quân như cha già.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play