Sau bữa ăn, tranh thủ lúc trời còn sáng, mọi người đến nhà vệ sinh rửa mặt, nước chảy ra từ vòi ngày càng ít, có lẽ ngày mai sẽ không còn nữa.
Diêu Nghiêu chỉnh radio cả buổi chiều mà không bắt được kênh nào, chắc mọi người vẫn chưa hoàn hồn sau trận động đất chiều nay.
Không ngoài dự đoán, cúp điện rồi, buổi tối cả thành phố chìm trong im lặng và bóng tối, không có một tia sáng nào.
Tâm trạng mọi người có chút chán nản, ai cũng suy nghĩ về mọi chuyện, không ai nói gì.
Hai đứa nhỏ không bị ảnh hưởng, bọn nhỏ ngủ sớm, cả đêm lại xảy ra bốn năm trận dư chấn, Đinh Mộ ôm Mai Đóa, cả đêm mơ mơ màng màng không dám ngủ say.
Sau một đêm nghỉ ngơi điều chỉnh, tinh thần của ba người Lam Vũ đã tốt hơn hôm qua nhiều, khả năng điều tiết thật mạnh mẽ.
Sáng sớm, Đinh Mộ dùng linh tuyền trong không gian nấu một nồi cháo thịt nạc trứng bách thảo lớn, ngay cả Mai Đóa bị hoảng sợ hôm qua cũng ăn ba bát, sức hồi phục kinh người, tối qua cô và Mai Ngạn Quân còn lo lắng cô bé sẽ bị sang chấn tâm lý sau động đất.
Sau khi Diêu Nghiêu liên tục mày mò, radio phát ra tiếng rè rè, sau đó là bản tin thời sự quốc gia.
Ngày hôm qua, một trận động đất nông từ 7,5 đến 7,8 độ richter đã xảy ra trên diện rộng toàn quốc, tâm chấn của thành phố Dương nằm ở phía đông thành phố, chính phủ đang nỗ lực triển khai công tác cứu hộ, đồng thời công bố các điểm tạm trú do chính phủ thiết lập ở các khu vực, để người dân có nhu cầu tự mình đi đến đó.
“Đội trưởng, chỗ chúng ta còn rung lắc mạnh như vậy, vậy phía đông thành phố nằm ở tâm chấn...” Diêu Nghiêu nghe xong vẻ mặt kinh hoàng.
“Động đất nông trong phạm vi 60 cây số!” Lam Vũ nói.
Môi Lý Gia Minh run run, muốn nói lại thôi, cuối cùng lắp bắp nói: “Đội trưởng, động đất xảy ra trên diện rộng cả nước, thời tiết năm nay rất bất thường, có phải tận thế sắp đến rồi không?”
Đinh Mộ thầm khen ngợi anh ấy trong lòng, cậu nhóc, cậu đã nói đúng sự thật rồi!
Mai Ngạn Quân không biết phải nói với bọn họ thế nào, Lâm Trí Viễn bên cạnh xen vào: “Trước khi động đất, con trai tôi gọi điện thoại đến, nghe ý của nó, có lẽ sau này còn có động đất lớn, bây giờ là cuối tháng bảy, khu vực ven biển là mùa bão, thời tiết năm nay không ổn định, có thể bão sẽ mạnh hơn lúc trước, sau khi chúng ta trở về đều phải gia cố nhà cửa.”
Mọi người nghe xong trở nên im lặng, sức mạnh của thiên nhiên thật đáng sợ, một trận tàn phá như vậy, con người đã bước vào thời kỳ tận thế.
Khoảng cách dư chấn dần dần kéo dài, trở nên nhỏ hơn trong hai ngày sau đó, mọi người quyết định thu dọn đồ đạc về nhà.
Trên đường về, rất nhiều tòa nhà cao tầng đổ nát, hoặc sụp đổ, hoặc nghiêng ngả. Dưới đống đổ nát là những sinh mạng từng tươi trẻ, mặt đường sụt lún nghiêm trọng, xe đi rất chậm. Con người bị chôn vùi, trận động đất kinh hoàng đã phá hủy một thành phố phồn hoa trong chốc lát.
Toàn thành phố như mất hết sinh khí, người người đều có khuôn mặt ủ rũ, ánh mắt đờ đẫn, hoặc ngồi trên đống đổ nát, hoặc ôm người thân yêu đã ra đi, nước mắt đã cạn, giọng đã khàn, không thể nào gọi lại được sinh mạng đã mất.
Nhân viên cứu hộ mặc đồng phục, đứng trên đống đổ nát dùng gậy sắt, xẻng xúc đất đá, cố gắng tìm kiếm dấu vết sự sống.
Trải qua hai kiếp, lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhưng Đinh Mộ vẫn thấy chua xót trong lòng.
Xe nhanh chóng chạy đến cổng khu Đông Châu Nhất Hào, bên trong có mấy tòa nhà kiên cố vẫn đứng vững.
Vườn hoa trong tiểu khu có dấu vết sinh hoạt, đám cỏ vốn bị ngập nước hơi vàng úa đã bị giẫm nát.
Dưới mấy cây đại thụ cách xa các tòa nhà, có năm thi thể được phủ bằng ga trải giường, người nhà quỳ bên cạnh khóc lóc thảm thiết.