Mai Ngạn Quân ôm chặt con gái vào lòng, không để con gái nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài.

Động vật luôn cảm nhận được nguy hiểm nhạy bén hơn con người. Thiểm Điện và Bình An bị động đất làm cho chao đảo, bọn chúng nằm xuống đất, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng.

Ba người Lam Vũ thay phiên nhau xoa đầu hai con chó, cố gắng trấn an bọn chúng.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, con đường dẫn vào cao tốc bắt đầu đứt tầng và rạn nứt, một vết nứt khổng lồ không ngừng uốn lượn về phía bọn họ theo sự rung chuyển của trận động đất.

Vết nứt không lớn, rộng bằng bàn tay, bên trong tối om sâu không thấy đáy.

Mọi người nhìn thấy vậy, tim đều nhảy lên cổ họng.

Lại nghe thấy một tiếng nổ lớn “ầm rầm”, trụ cầu trên đường cao tốc đổ sập xuống, bụi đất, đá vụn bay mù mịt.

Đầu óc Đinh Mộ trống rỗng, cô nhớ hình như trận động đất kiếp trước không lớn như vậy, không nhịn được mà ôm chặt Mai Vũ Văn vào lòng.

Lam Vũ đã sớm cất điện thoại, không dám nhìn nữa, để rảnh tay ôm Bình An thật chặt.

Lý Gia Minh ôm Thiểm Điện, cả người tê dại, cảm thấy hình như động đất đã dừng lại, anh ấy không nhịn được hỏi: “Động đất kết thúc rồi à?”

Vừa dứt lời, tiếng sấm nổ vang trên bầu trời, mặt đất lại rung chuyển dữ dội.

Nhìn quanh bốn phía, bụi đất mịt mù cả bầu trời, tất cả các tòa nhà đều bị bao phủ bởi bụi, một tòa nhà cao tầng cách đó không xa bốc khói nghi ngút, khiến cho bầu trời vốn đã âm u càng thêm tối tăm, không phân biệt được ngày đêm.

Trận động đất kéo dài mười phút, từ mạnh dần yếu đi, cuối cùng mặt đất trở nên yên tĩnh.

Chờ năm phút, mọi người mới xác định được trận động đất đã kết thúc, vội vàng quay về lều của mình để dọn dẹp.

Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân cùng mọi người dời lều đến một vị trí khác, tránh xa khỏi khe nứt đen ngòm nhìn hơi đáng sợ kia.

Diêu Nghiêu lấy điện thoại ra, phát hiện không có tín hiệu, mọi người lần lượt kiểm tra điện thoại của mình, cũng không có tín hiệu, mất mạng rồi.

Đinh Mộ tìm mấy cái thùng nhựa rỗng ra, cô vội vàng bảo Mai Ngạn Quân đi đến nhà vệ sinh để đổ đầy nước vào thùng.

Cô giả vờ lục lọi trong xe, rồi lấy một cái radio sạc pin từ trong không gian ra, ném cho Diêu Nghiêu.

Lúc này, dưới chân lại truyền đến một trận rung lắc, không quá mạnh, mọi người miễn cưỡng có thể đứng vững được, là dư chấn.

Mai Đóa bị dọa sợ, cô bé vén lều từ bên trong chạy ra, ôm chầm lấy Đinh Mộ.

Mai Vũ Văn chạy theo sau, Đinh Mộ ngồi xổm xuống ôm chặt lấy hai đứa nhỏ.

Mai Ngạn Quân bước ra từ nhà vệ sinh, anh không rảnh lo chuyện nước tạt ướt cả người, mà xách theo xô nước chạy như bay đến.

Thấy vợ con không sao, anh thở phào nhẹ nhõm. “Đừng sợ, chỉ là dư chấn thôi. Hai ngày đến chắc vẫn còn dư chấn, chúng ta ở lại đây thêm hai ngày rồi hãy về!”

Đinh Mộ cũng đang nghĩ đợi vài đợt dư chấn mạnh hơn qua rồi mới về nhà, vừa hay không hẹn mà cùng chung suy nghĩ với Mai Ngạn Quân.

“Vòi nước còn nước không?” Thấy xô nước Mai Ngạn Quân xách chỉ có nửa xô, Đinh Mộ hỏi.

“Còn, nhưng rất ít. Chắc sắp bị cắt nước rồi.”

“Mạng đã bị cắt, chắc chắn điện cũng sẽ bị cắt, nước cũng sắp rồi, chúng ta tích trữ thêm nước để nấu cơm.” Mặc dù trong không gian có nước, nhưng lại có nhiều người như vậy nên cô cũng không tiện lấy ra.

Bọn họ lại gom thêm vài cái xô rỗng, Lý Gia Minh kéo theo cái chân không dám dùng sức quá nhiều, cùng Mai Ngạn Quân đi đến nhà vệ sinh lấy nước.

Bên kia Dương Thiến Vân và bà Vương cũng xách xô vào nhà vệ sinh nữ.

Cả buổi chiều kinh hoàng khiến mọi người không có khẩu vị ăn uống gì nên Đinh Mộ chỉ nấu món mì đơn giản làm bữa tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play