Biết chiều nay Mai Ngạn Quân và Đinh Mộ sẽ đi mua thức ăn cho Bình An và Thiểm Điện, Chu Gia Minh đưa một tấm thẻ ngân hàng: “Đây là một ít tiền ba người bọn em dành dụm được trong mấy năm nay, không nhiều, anh cứ cầm lấy để mua thức ăn cho Thiểm Điện và Bình An trước, tiền dư xem như tiền ăn của ba người bọn em sau này.”
Mai Ngạn Quân nhận lấy thẻ ngân hàng, cũng không khách sáo với bọn họ, dù sao thì bây giờ không dùng số tiền này, sau động đất sẽ mất điện, mất nước, mất mạng, không thể thanh toán bằng điện thoại, để trong thẻ sau này cũng không dùng được.
Sau trận động đất, chính phủ chỉ duy trì trật tự xã hội bình thường trong một năm, trong một năm này, việc mua vật tư chỉ có thể dùng tiền mặt. Một năm sau, lương thực dự trữ cạn kiệt, trật tự xã hội dần dần sụp đổ.
Chiều hôm đó, Đinh Mộ ngồi lên xe tải lơn do Mai Ngạn Quân thuê, đến thẳng xưởng sản xuất thức ăn cho chó.
Nhà máy thức ăn cho chó này là nơi sản xuất thức của thương hiệu lớn nổi tiếng trong nước, khi cơn bão ập đến, công nhân đã chuyển tất cả thức ăn cho chó lên tầng ba, chỉ có một số thức ăn đóng hộp bị ngập trong nước ở tầng một.
Đinh Mộ nghe người quản lý giới thiệu, cô chọn vài loại thức ăn cho chó với hương vị khác nhau, người quản lý lấy giá 115 đồng một bao 30 cân.
Đinh Mộ đích thân đến lấy hàng, trừ đi chi phí vận chuyển, cô trả giá 100 đồng, có thể thanh toán và lấy hàng ngay lập tức.
Hầu hết cả nước vừa trải qua lũ lụt, môi trường kinh doanh ngày càng khó khăn, người quản lý mặt mày co giật, bất đắc dĩ đồng ý, Đinh Mộ lấy 2500 bao, còn được người quản lý tặng thêm rất nhiều đồ hộp từng bị ngâm nước và thịt khô đóng gói chân không ở tầng dưới.
Nhìn thấy ở tầng một còn rất nhiều đồ hộp từng bị ngâm nước và đồ ăn vặt khác, Đinh Mộ xem kỹ lưỡng, bên trong không bị thấm nước và biến chất, chỉ là bao bì bị ngâm nước, bèn trả giá thấp 5000 đồng với người quản lý để mua hết.
Một xe không thể chở hết, cô chất đầy một xe trước, Mai Ngạn Quân lái xe đến nơi vắng vẻ không người, Đinh Mộ cất toàn bộ hàng trong thùng xe vào trong không gian.
Thời gian còn nhiều, hai người nghỉ ngơi nửa tiếng trên xe rồi trở về chất hết số hàng còn lại, lúc về bọn họ lấy ra mấy bao mẫu.
Thời tiết ngày càng nóng bức, những con phố bị ngập lụt chưa kịp dọn dẹp, thì bùn đất đã bị nắng hun nóng nứt nẻ.
Mai Ngạn Quân bất chấp thời tiết nóng bức, buổi sáng và buổi chiều đều ra ngoài, không đi tích trữ vật tư thì đi tìm điểm tránh động đất tạm thời.
Tiền trong tài khoản của hai người cùng với thẻ ngân hàng mà Lý Gia Minh đưa cho sau đó cũng được tiêu gần hết.
Nóng nực đến nỗi Mai Vũ Văn và Mai Đóa cũng không chạy xuống lầu chơi nữa, bọn nhỏ ở trong nhà ăn kem xem tivi.
“Mẹ ơi, mẹ mau lại đây xem này, trên tivi có nhiều chim đang di cư!” Mai Vũ Văn chỉ vào tivi gọi Đinh Mộ đang nấu ăn trong bếp.
Đinh Mộ buông dao xuống rồi bước đến phòng khách, bản tin trên tivi đang đưa tin, các loài chim cư trú tại Công viên đất ngập nước quốc gia phía đông thành phố đang di cư hàng loạt không rõ nguyên nhân.
Hiện đang là mùa hè nóng nực, chưa đến mùa đông chim di cư, người dân đều nói chuyện này rất bất thường. Các chuyên gia lại nhảy ra nói rằng do lũ lụt, có thể nguồn nước của công viên đất ngập nước bị ô nhiễm, các chuyên gia môi trường đã đến đó lấy mẫu xét nghiệm.
Giờ ăn trưa, ba người Lam Vũ và hai đứa nhỏ hào hứng thảo luận về những chuyện thú vị bọn họ xem được trên tin tức, trên mạng.
Đinh Mộ nói với Mai Ngạn Quân về chuyện này, phía đông thành phố, cách thành phố Dương nơi bọn họ sống không đến trăm cây số, trong lòng cô mơ hồ có chút lo lắng khó hiểu.
“Anh đã tìm thấy một điểm tránh động đất tạm thời khá phù hợp ở gần đây.”
Chưa đợi Mai Ngạn Quân nói xong, Lam Vũ vội vàng hỏi: “Ở đâu?”