Sau bữa ăn, Đinh Mộ lấy máy tính xách tay từ phòng làm việc ra, mở trang web chính thức của cục khí tượng xem thử.
Trang web hiển thị một thông tin mới nhất, thời gian đăng là hôm nay, nội dung là: Các chuyên gia của Cục Địa chấn đã đưa ra cảnh báo về sự thay đổi tốc độ sóng địa chấn, có khả năng xảy ra động đất trong vòng nửa tháng gần nhất, kêu gọi người dân chuẩn bị trước, khi động đất xảy ra, hãy nhanh chóng đến nơi trống trải, tránh xa các tòa nhà. Không biết chính xác ngày nào động đất sẽ đến, mà chỉ có thể nhắc nhở mọi người chuẩn bị trước.
Lúc này, bản tin trên tivi cũng trịnh trọng phát tin tức này.
“Vãi, sắp tận thế rồi hả? Mưa lớn nửa tháng rồi lại đến động đất?” Lam Vũ không nhịn được mà than thở.
Mai Ngạn Quân và Đinh Mộ nhìn nhau, Đinh Mộ nói: “Em nhớ là khoảng ngày 15 tháng 7.”
Nghĩ một lúc, Mai Ngạn Quân trầm ngâm nói: “Chiều nay anh đi dạo quanh đây xem có chỗ nào trống trải không, khi động đất đến, chúng ta ra ngoài tránh.”
“Đội trưởng, động đất lớn lắm à?” Diêu Nghiêu hỏi.
“Ừ. Cho nên chúng ta phải chuẩn bị trước.”
Từ khi tin tức đưa tin sẽ có động đất, số người mua rau ở chợ tăng lên rõ ràng, mọi người nhanh chóng mua sạch sẽ số rau thịt do chợ cung cấp.
Đinh Mộ đến muộn chỉ mua được một ít thịt heo, bắp cải, bí đao, bí đỏ và khoai sọ.
Sau nửa tháng mưa bão lũ lụt, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thì mọi người đã run sợ tích trữ đồ này đồ kia.
Tin tức lại đưa tin kêu gọi người dân sáng suốt không mù quáng theo đám đông, mua sắm lý trí không giành giật, không hoảng loạn, chính phủ sẽ cung cấp một lượng lớn thịt và rau củ quả mỗi ngày, đáp ứng nhu cầu của người dân.
Đinh Mộ có thể trồng trọt trong không gian, mỗi bữa ăn ở nhà đều có một đĩa rau xanh được sản xuất trong không gian, ngay cả khi có ba người Lam Vũ thì cô cũng không kiêng dè.
Hai vợ chồng cô có không gian, ba người bọn họ sẽ luôn đi theo Mai Ngạn Quân, chuyện này sớm muộn cũng không giấu được, chỉ xem Mai Ngạn Quân sẽ nói với bọn họ thế nào.
Cô cũng sẽ không vì kiêng dè bọn họ mà hạ thấp chất lượng cuộc sống của mình, hai đứa nhỏ vẫn đang trong giai đoạn phát triển, sống lại một đời, cô cũng không muốn chịu thiệt thòi.
Trong bữa ăn, Mai Ngạn Quân nói với Đinh Mộ: “Anh đã liên hệ được một xưởng sản xuất thức ăn cho chó, đặt một lô hàng thức ăn cho chó, chiều nay em đi cùng anh lấy về nhé.”
“Ngoài ra, thuốc men, đồ ăn vặt và những thứ khác cũng cần được chuẩn bị.” Bình An và Thiểm Điện đều mang trên mình những vết thương cũ, trong thời gian chúng đến nhà bọn họ, Đinh Mộ mỗi ngày đều cho chúng uống một chút linh tuyền không gian.
“Từ khi đến nhà chị dâu, Bình An và Thiểm Điện đã hồi phục tinh thần, bộ lông cũng bóng mượt hơn nữa.” Nhắc đến hai chú chó, Lý Gia Minh ngạc nhiên về khả năng hồi phục của chúng.
Diêu Nghiêu cũng nghĩ như vậy. “Mặc dù trông chúng vẫn còn hơi gầy, nhưng trạng thái tinh thần không kém chút nào.”
“Không chỉ chó, tôi cảm thấy tay tôi cũng khỏi rồi này.” Lam Vũ chen miệng vào.
“Gãy xương trăm ngày, cậu đừng có cử động lung tung, miễn cho đến lúc đó bị lệch, không làm được tay súng thần thì đừng có khóc nhè đó.” Mai Ngạn Quân nghiêm mặt nói, tuy Lam Vũ có tính tình hoạt bát nhưng lại là tay bắn tỉa lão luyện trăm bước xuyên hiện trường của đội.
“Xấu hổ quá, chú Lam lớn như vậy rồi còn khóc nhè.” Tiểu Mai Đóa xoa má, trêu chọc Lam Vũ.