Mai Ngạn Quân liếc anh ấy một cái rồi tiếp tục nói: “Ngay phía sau ngọn núi của tiểu khu này, có một bãi đậu xe ở lối vào đường cao tốc, xung quanh không có công trình kiến trúc, mấy ngày này chúng ta sẽ thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi qua đó, mọi người cũng thu dọn đi.”

“Được, ăn xong bọn em sẽ đi thu dọn hành lý ngay.” Lam Vũ vừa bị Mai Ngạn Quân trừng mắt nên không dám hấp tấp nữa, Diêu Nghiêu đáp lại.

“Em sẽ sắp xếp lấy ra những thứ cần dùng bên ngoài.” Dẫn theo hai đứa nhỏ, còn có năm người lớn, vấn đề ăn uống vệ sinh của nhiều người như vậy cần được giải quyết, trong lòng Đinh Mộ cần chuẩn bị những gì.

Sau bữa ăn, Lý Gia Minh và Mai Vũ Văn cùng vào bếp dọn dẹp bát đũa.

Chân của anh ấy đã gần bình phục, bởi vì thời tiết quá nóng cho nên anh ấy đã tháo bỏ băng cố định bên ngoài, trong nửa tháng đến nhà Đinh Mộ, anh ấy không còn cảm thấy đau nữa, chỉ là khi đi bộ vẫn chưa dám dùng sức.

Mai Ngạn Quân bàn bạc với Đinh Mộ, nói chuyện điểm tránh động đất tạm thời ở lối vào đường cao tốc với Lâm Chí Viễn, Đinh Mộ không có ý kiến gì, đó không phải đất của cô, hơn nữa thiên tai tận thế, có sống được không khó nói chắc.

Mai Ngạn Quân gọi điện cho Lâm Chí Viễn, bọn họ hẹn đến thời điểm sẽ cùng nhau đến bãi đậu xe đó.

Sáng nay, Đinh Mộ dậy sớm chuẩn bị vào bếp làm bữa sáng thì thấy hai chú chó đang bồn chồn đi đi lại lại trong phòng khách, miệng không ngừng phát ra tiếng “ư ư”, còn dùng móng vuốt cào đất.

Lý Gia Minh tỉnh dậy thấy Đinh Mộ đang an ủi Bình An và Thiểm Điện, “Chào buổi sáng, chị dâu!”

Thời tiết oi bức lạ thường, thực sự quá nóng, phòng 1702 không có điều hòa nên ba người ngủ cùng với hai chú chó ở phòng khách nhà Đinh Mộ.

Đinh Mộ hỏi: “Bọn chúng sao vậy?”

“Không biết nữa, từ nửa đêm qua đã bắt đầu như vậy, em đã kiểm tra, vết thương và cơ thể đều không có vấn đề gì, cũng không ăn không uống.” Lý Gia Minh cũng vô cùng khó hiểu.

Có một ý nghĩ thoáng qua trong lòng Đinh Mộ, nhưng quá nhanh khiến cô không kịp nắm bắt, nghĩ nhiều cũng vô ích, cứ ăn no trước đã, cô quay người vào bếp. “Chị đi nấu bữa sáng.”

Lý Gia Minh nằm xuống ngủ tiếp.

Đinh Mộ định dùng linh tuyền trong không gian để nấu cháo, cô dùng ý thức quét qua hồ nước, rất khác thường, nước trong hồ đang sôi sục dữ dội!

Nghĩ đến sự khác thường của Bình An và Thiểm Điện trong phòng khách, đó là phản ứng bản năng của động vật đối với nguy hiểm, lúc trước Đinh Mộ còn đọc sách, nói rằng trước khi động đất sẽ phát ra sóng hạ âm, con người không cảm nhận được, chỉ có động vật mới cảm nhận được.

Động đất, là động đất sắp đến rồi!

Ném cái nồi trong tay xuống, Đinh Mộ đánh thức tất cả mọi người trong nhà.

Mai Ngạn Quân vội vàng gọi điện thông báo cho Lâm Chí Viễn, hẹn gặp nhau ở bãi đậu xe sau nửa tiếng nữa.

Đinh Mộ nhanh chóng mặc quần áo cho hai anh em Mai Vũ Văn, đeo bình nước, đội mũ, mỗi đứa nhỏ tự đeo ba lô nhỏ của mình.

Đinh Mộ bảo ba người Lý Gia Minh dẫn hai đứa nhỏ đến bãi đậu xe trước, cô và Mai Ngạn Quân đi theo sau.

Thấy bọn họ ra khỏi nhà, hai vợ chồng phân công hợp tác.

Đinh Mộ tắt cầu dao điện trong nhà, nhanh chóng vào bếp cất đồ vào trong không gian, sau đó cất tivi, sô pha, điều hòa, bàn ghế ăn cơm ở phòng khách, có không gian rồi, cô không nỡ bỏ một cây kim sợi chỉ nào trong nhà.

Mai Ngạn Quân thu dọn thư phòng và ba phòng ngủ xong, anh đến ban công cất tấm pin năng lượng mặt trời.

Còn rất nhiều đồ dùng sinh hoạt đã được để sẵn trong xe từ trước.

Bọn họ khóa cửa, đến bãi đậu xe dưới tầng hầm thì thấy Lâm Chí Viễn và bà Vương, còn có hàng xóm Dương Thiến Vân của bọn họ đi ra từ tòa nhà số 1.

Ba người Lý Gia Minh xuống trước đã ngồi trên xe rồi, theo kế hoạch đã bàn bạc trước, Đinh Mộ lái xe Hummer chở hai đứa nhỏ và Lý Gia Minh, Diêu Nghiêu, Mai Ngạn Quân lái xe điện nhỏ của Đinh Mộ chở Lam Vũ và hai chú chó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play