Tống Chiêu Đệ hỏi ngược lại: “ Nếu con trai của anh khóc quấy thì sao?”
"Nhờ các cô giáo khác giúp em dỗ nó." Chung Kiến Quốc nói, “Các cô giáo khác đều làm như vậy.”
Tống Chiêu Đệ hừ một tiếng: “Khỏi cần lừa gạt em, những cô giáo khác đều có người lớn giúp đỡ trông con cho.”
"Những cô giáo được bố mẹ giúp chăm con cho, thì bọn họ cũng đều phải hầu hạ lại bố mẹ." Chung Kiến Quốc nói, "Nếu em đồng ý, hiện tại tôi sẽ gửi điện báo cho mẹ kế của tôi." Không đợi Tống Chiêu Đệ mở miệng, liền nói, “Nếu em không đồng ý, chỉ có thể một mình chịu mệt mỏi. Nếu không thì như vậy, một khi tôi có thời gian, liền kêu tiểu Lý đi trường học đón Tam Oa sang chỗ tôi được không?”
Tống Chiêu Đệ gật đầu: “Như vậy còn tạm được. Tuy nhiên, Chung Kiến Quốc, phía trên đề xướng lên núi hoặc xuống nông thôn, những học sinh trung học kia không cần đi à?”
"Học sinh trung học mới mười ba mười bốn tuổi, đưa bọn họ nông thôn để bảo người nông dân giúp chăm sóc trẻ nhỏ sao?" Chung Kiến Quốc khẽ nhíu mày, “Tống Chiêu Đệ, tôi phát hiện ra, ngoại trừ lúc em lải nhải với tôi, hoặc muốn hố tôi thì những thời điểm khác đều rất mơ hồ. Có phải em đem hết sự thông minh của mình đều đặt lên người tôi hay không?”
Tống Chiêu Đệ cười lạnh: “Anh thật cho rằng bản thân là Đổng Vĩnh sao? Anh đừng tự rát vàng lên mặt mình thế chứ, hãy tự soi gương xem bản thân mình là người như thế nào đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play