Chung Kiến Quốc không đầu không cuối mà lắc đầu: “Nếu như em có thể thẳng thắng thành thật đối với tôi hơn một chút, cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.”
"Để cuộc sống tốt đẹp hơn thì mơ màng một chút cũng tốt đấy." Tống Chiêu Đệ dùng vải trắng thô phủ lên mặt chậu, “Nếu mọi việc cứ tính toán từng li từng tý, ngày tháng sau này liền không có cách nào trôi qua tốt được đâu. Anh biết em rất vô hại là được.”
Chung Kiến Quốc: “Em biết cái gì gọi là đúng giờ nổ đạn không?”
"Không nghiêm trọng như vậy." Tống Chiêu Đệ nói, “Em có thể mang bố mẹ em ra để thề, em là một người vô hại, hơn nữa còn rất có ích đối với anh và xã hội. Như vậy đã được chưa?”
Chung Kiến Quốc: “Tạm thời tôi sẽ tin tưởng em, để xem kết quả về sau như thế nào đã.”
"Anh thật đúng là coi em trở thành phạm nhân?" Tống Chiêu Đệ không còn lời nào để nói, đến bên ngoài rửa tay, phát hiện trong sân rất an tĩnh, “Hai đứa nhỏ kia chạy đi đâu rồi?”
Chung Kiến Quốc: “Tôi nói với hai đứa nó, buổi sáng không cần bọn nó trông nom Tam Oa, chắc là đi tìm hai đứa nhỏ nhà họ Mã chơi rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play