Đương nhiên Hoắc Trường Uyên cảm thấy không được. Nhưng Trình Du Mặc đang ngồi bên cạnh, nhìn hắn ta bằng ánh mắt hết sức mong mỏi. Suy cho cùng, đây cũng là vị kiều thê mà Hoắc Trường Uyên đã chủ động cầu hôn, trước đây còn may mắn được nàng ta dùng thân thể sưởi ấm cho mình nên trong lòng hắn ta cũng cảm thấy thương cảm Trình Du Mặc. 
Nếu Hoắc Trường Uyên làm nàng ta mất mặt thì nhất định sau khi trở về nhà, Trình Du Mặc sẽ suy nghĩ nhiều. Nhưng khi nghĩ về mối tình xưa khó phai với Trình Du Cẩn, hắn ta lại không chịu đổi cách xưng hô.
Hoắc Trường Uyên nhịn không được nên đã ngẩng đầu nhìn Trình Du Cẩn. Đôi mắt nàng ngậm cười, ánh sáng trong vắt và long lanh chiếu vào đôi mắt đẹp tựa tranh vẽ của nàng. Hoắc Trường Uyên không chịu được nụ cười trêu chọc của Trình Du Cẩn nhưng lại cầm lòng không đậu, thế là hắn ta lại muốn nghe theo lời nàng vì chẳng đành lòng làm nàng thất vọng.
Hoắc Trường Uyên chịu nhiều áp lực nặng nề, cuối cùng trả lời với biểu cảm nghiêm nghị: “Đó là lẽ đương nhiên rồi. Nếu ta đã lấy Mặc Nhi thì nên thuận theo vai vế của nàng ấy. Cửu thúc, trưởng tỷ.”
Đôi mắt của Trình Du Cẩn bất ngờ sáng lên. Nàng phải vội vàng quay mặt đi mới không bật cười ngay tại chỗ. Còn Trình Nguyên Cảnh chẳng có bất kỳ chấp niệm nào về chuyện vai vế, vậy nên hắn cũng không có cảm xúc nào khác khi nghe Hoắc Trường Uyên gọi mình là thúc thúc. Nhưng nhìn thấy Trình Du Cẩn vui vẻ như vậy, hắn cũng không thể không nhìn Trình Du Cẩn, vừa buồn cười vừa bất lực.
Khó khăn lắm Trình Du Cẩn mới nhịn cười được. Nàng quay đầu lại, gật gù với vẻ hết sức từ ái: “Ừm, nhị muội phu.”
Ý cười nơi đáy mắt Trình Nguyên Cảnh càng sâu hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play