Tiếng ho khan của Trình Du Cẩn không nhỏ chút nào. Nàng chẳng buồn quan tâm ai đã đưa nước cho mình mà chỉ nhanh chóng nhận lấy nó để làm trơn cổ họng.
Cắn phải miếng gừng sống trong lúc ăn cơm thật sự rất khó chịu. Nhưng điều đáng ghét là món nào món nấy cũng thấy có gừng, Trình Du Cẩn nhất thời sơ ý nên đã trúng mìn.
Cuối cùng, khi đã hít thở thông thuận trở lại, nàng mới nhận ra: Bàn tay đang đỡ lấy chén trà là một bàn tay thon dài, đẹp đẽ. Tuy rằng đôi tay này trắng trẻo và tuyệt mỹ như thể chủ nhân của nó được sống trong an nhàn sung sướng nhưng các khớp xương rõ ràng này lại không giống nữ tử.
Tim nàng đập thình thịch. Quả nhiên giọng nói của Trình Nguyên Cảnh vang lên: “Đã đỡ hơn chưa?”
Lúc này, Trình Du Cẩn mới phát hiện ra cánh tay của mình vẫn còn bị Trình Nguyên Cảnh nắm lấy. Bàn tay của hắn cực kỳ vững chắc. Trọng lượng một nửa cơ thể của Trình Du Cẩn đang đè lên đó nhưng cổ tay của Trình Nguyên Cảnh vẫn chẳng hề lung lay chút nào.
Trình Du Cẩn vô cùng xấu hổ. Cắn phải gừng trong lúc ăn cơm đã quá mất mặt rồi, thế mà nàng còn làm điều đó ngay trước mặt Thái tử điện hạ nữa chứ. Trình Du Cẩn vốn nghĩ rằng: Thái tử không trừng phạt nàng vì tội thất lễ đã là may mắn lắm rồi. Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ hắn lại còn đưa trà cho mình.
Đường đường là một Thái tử nhưng hắn cũng quá hòa nhã rồi nhỉ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT