Trình Du Cẩn vừa nói xong thì Trình Nguyên Cảnh đã quay mặt đi vì không thể nhịn cười được.
Trình Du Cẩn trừng mắt với hắn một cách hết sức nghiêm túc: “Cửu thúc, ta đang nói chính sự mà. Thúc đừng cười như vậy chứ.”
“Được.” Trong mắt Trình Nguyên Cảnh tràn đầy ý cười, hắn nhấc tay ra hiệu cho Trình Du Cẩn: “Ngươi cứ tiếp tục đi.”
Giờ phút này, ánh nắng mặt trời nghiêng nghiêng đang chiếu rọi xuống đất, sắc vàng rực rỡ và chói lọi. Mà khuôn mặt của Trình Nguyên Cảnh lại tuấn tú, phong thái thì trầm tĩnh. Hắn mỉm cười dịu dàng dưới ánh nắng mặt trời, nhìn về phía Trình Du Cẩn với ánh mắt vừa có ý trêu chọc vừa nuông chiều, chỗ nào cũng đẹp lạ lùng đến mức khó tin.
Trình Du Cẩn bị hắn ảnh hưởng nên cũng muốn cười, thế là khóe miệng của nàng cũng cong lên. Cuối cùng, khi vừa nhịn cười được, nàng lại quay đầu nhìn Hoắc Trường Uyên với vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Hoắc Hầu gia, ngài nói xem có phải không?”
Hoắc Trường Uyên siết chặt các ngón tay thành nắm đấm, môi mấp máy rồi lại giật giật. Hắn ta muốn mở lời vài lần nhưng đều không thể thốt ra.
Gọi Trình Du Cẩn là tỷ tỷ ư? Sao hắn ta có thể làm như thế được!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play