Mặc dù chiếc đèn lồng trước mắt được chế tạo giống y hệt, rực rỡ lộng lẫy nhưng Trình Du Cẩn cứ không thể tập trung chú ý vào đoán đố đèn. Sạp hàng đố đèn này quả thật rất náo nhiệt, bên tai tràn ngập tiếng cười nói của phu thê, bằng hữu, phụ tử, thế nhưng Trình Du Cẩn cứ cảm thấy bầu không khí náo nhiệt này không liên quan tới mình.
Nàng lại ngẩn người một lát, sau khi hoàn hồn, Trình Du Cẩn phát hiện mình đã nhìn đố đèn trước mắt thật lâu.
Một đôi phu thê bên cạnh dẫn theo nhi nữ đến ngắm đèn, thấy Trình Du Cẩn đứng dưới chiếc đèn lồng thật lâu, cười nói: “Vị cô nương này, câu hỏi đố đèn này hơi khó đấy nhỉ? Vừa rồi chúng ta cũng đoán mấy câu mà chẳng đúng câu nào.”
Họ cho rằng vừa rồi Trình Du Cẩn suy nghĩ câu đố đèn, thanh âm tràn ngập lời trêu chọc thiện ý. Trình Du Cẩn mỉm cười gật đầu với họ, không nói nhiều lời.
Nghe thấy có tiếng nói, Lâm Thanh Viễn quay đầu hỏi: “Trình đại cô nương, sao vậy?”
“Không có gì.” Trình Du Cẩn lắc đầu. Nơi này vừa an toàn vừa náo nhiệt, Liên Kiều và Đỗ Nhược hiếm khi được ra ngoài, lúc này đều đang ngắm chung quanh không dời mắt được. Các nàng hầu hạ Trình Du Cẩn đã một năm, hầu như không có thời gian rảnh rỗi. Trình Du Cẩn muốn cho các nàng nghỉ ngơi nên không gọi các nàng mà lặng lẽ đến bên bờ sông một mình.
Sạp đèn lồng này được dựng bên bờ sông, lúc này trên mặt sông đã kết băng, không cần sợ khách khứa chen lấn đến mức rơi xuống nước. Diện tích của mỗi sạp hàng đều được cố định, chủ quán muốn bày nhiều đèn lồng hơn nên dứt khoát kéo dài sạp hàng từ bờ sông lên mặt băng, lén lút mở rộng diện tích quầy hàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play