Lúc Trình Du Cẩn tỉnh lại, rèm cửa đã buông xuống, màn che trên đầu phác họa những bông hoa mẫu đơn tinh xảo, chăn gấm dưới thân mềm mại ấm áp. Trình Du Cẩn khẽ động ngón tay, nha hoàn bên ngoài nghe thấy động tĩnh bèn nhẹ nhàng vén rèm giường: “Cô nương, người tỉnh rồi?”
Là Đỗ Nhược. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Trình Du Cẩn thở phào nhẹ nhõm. Nàng chống tay nâng người ngồi dậy, Đỗ Nhược vội vàng tiến lên đỡ nàng.
“Giờ nào rồi?”
“Giờ Mùi ba khắc.”
Thế mà đã lâu như vậy rồi. Nàng đã ngủ một giấc thật dài, đã đến tận buổi chiều ngày hôm sau rồi. Không biết có phải là đã ngủ quá lâu không mà họng Trình Du Cẩn phát đau, tứ chi vô lực, đầu óc cũng mơ mơ màng màng. Xem ra, lần này nàng rơi xuống nước phải bị bệnh một khoảng thời gian rồi.
Được Đỗ Nhược đỡ, Trình Du Cẩn ngồi xuống thì phát hiện ra quần áo của mình cũng đã được thay rồi.
Cảm nhận được ánh mắt của Trình Du Cẩn, Đỗ Nhược bèn nói: “Cô nương yên tâm, là nô tỳ và Liên Kiều thay cho người. Lúc cô nương trở về thì đã mệt lả mà ngất đi rồi. Cửu gia đưa người về đến nơi là ra lệnh cho bọn nô tỳ lau người và thay quần áo cho người, sau khi phân phó xong thì ngài ấy rời đi. Ở nơi này của Cửu gia hẳn là có đầy đủ đồ dùng, nước nóng cũng đã đun xong rồi. Nô tỳ và Liên Kiều dùng khăn nhúng vào nước nóng lau người cho người một lượt rồi thay một bộ quần áo trong mới tinh. Sau đó, thái y cũng đến, bắt mạch cho người rồi để lại một phương thuốc trừ cảm lạnh. Bây giờ, Liên Kiều đang ở nhà bếp canh lò sắc thuốc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT