Tiếng hét đột ngột vang lên khiến Hạ Thiệu Thần lập giật bắn người, toàn thân cứng đờ. Theo phản xạ, quay đầu lia mắt tìm quanh để xác định nơi phát ra âm thanh.
Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, bầu trời còn vương lại chút ánh sáng lờ mờ. Trong ánh sáng mờ nhạt ấy, Hạ Thiệu Thần rất nhanh đã phát hiện điều bất thường ở phía trước bên trái mình.
Đó là một cây xoài cao lớn rậm rạp khác thường. So với những cây xoài cao trung bình chỉ khoảng hai mét khác, cây xoài này như hạc giữa bầy gà. Và lúc này, chính cây xoài ấy, toàn bộ tán lá đang không ngừng run rẩy.
Hạ Thiệu Thần hơi nhíu mày, khóe miệng không kiềm được co giật vài cái, sau đó mặt không cảm xúc bước tới bên cây xoài, giọng lạnh tanh hỏi: “Nói đi, có ý thức từ khi nào?” Làm cậu giật cả mình.
“Aaaa! Cây ma biết nói!” Cây xoài lại hét lên, nhưng rất nhanh liền im bặt. Lá cây run dữ dội hơn, “Hu hu hu, thì ra là Thần Thần, anh làm em sợ muốn chết!”
Hạ Thiệu Thần vừa định tiếp tục hỏi, lại nghe cây xoài cất tiếng nũng nịu: “Thần Thần cuối cùng cũng đến thăm em rồi~, em đợi anh mấy ngày nay, gần đây anh không ở bên em~, em buồn lắm~.”
Hạ Thiệu Thần nghe vậy, cơn giận chưa kịp bật ra liền hóa thành chột dạ, cậu vỗ vỗ vào thân cây xoài: “Gần đây hơi bận. Em có ý thức từ bao giờ?”
“Là hai tuần trước, sau khi Thần Thần hái hết những quả xoài chưa chín trên người em~.” Lá cây khẽ đung đưa, giọng điệu đầy tin tưởng và phụ thuộc, “Em biết Thần Thần bận~, nên vẫn cố chịu đựng, không dám làm phiền~.”
Càng nghe, Hạ Thiệu Thần càng thấy hối hận. Những cây ăn quả khác sau khi khai trí, cậu lại vô thức dồn hết sự quan tâm vào chúng, khiến cho những cây như cây xoài này bị bỏ quên.
“Em không trách Thần Thần không đến thăm em~, chỉ trách bản thân không có năng lực, không giúp được gì cho Thần Thần, em thật tự trách mình~.” Lá trên cây xoài đều ngừng rung, rủ xuống nhánh cây, trông như rất tự trách.
Thấy dáng vẻ đầy u sầu của cây xoài, Hạ Thiệu Thần không khỏi nhói lòng. Nhớ lại sự thiên vị của mình, một cơn ân hận cuộn trào trong tim. Cậu đúng là một phụ huynh vô tâm.
Hai tháng trước, xoài trên cây này bắt đầu chín dần. Hạ Thiệu Thần không thích ăn đu đủ nhưng lại rất thích xoài, vì vậy hai tháng qua cứ cách một hai ngày lại đến hái xoài.
Người thích ăn xoài không ít, Hạ Thiệu Thần cũng từng nghĩ đến chuyện mang đi bán, nhưng xoài ở huyện Dịch quá nhiều, đến cả dải cây xanh ven đường cũng toàn trồng xoài. Vào mùa xoài, nhà nào cũng có, ăn không xuể.
Không ai mua, nên cả chục cây xoài trong vườn đều phải tự tiêu thụ. Cây xoài khai trí này là giống Kate, chín vào tháng 9–10, quả to, sai trĩu trịt. Cậu từng gửi kha khá cho đám bạn đại học thân thiết.
Ừm, bởi vì nghèo, nên phí giao hàng đều là do tụi nó tự trả.
Hiện giờ trên cây xoài còn khá nhiều quả đã chín, treo lủng lẳng trên cành, khiến những nhánh cây bị kéo trĩu xuống.
Cậu cầm chiếc kéo trong giỏ lên, cắt ba quả xoài đã chín, đưa lên mũi ngửi thử. Mùi thơm nồng nàn của xoài lập tức xộc đến. Không biết sau khi khai trí rồi thì mùi vị xoài có gì thay đổi không.
“Xoài Một, từ ngày mai anh nhất định sẽ thường xuyên đến thăm em. Bây giờ cũng khá muộn rồi, anh về trước đây. Nhưng anh hứa, sáng mai sẽ đến mang theo phân bón ngon cho em.” Hạ Thiệu Thần lại vỗ vỗ lên thân cây xoài. Câu hứa này nghe mà thấy cắn rứt như kiểu tra nam.
“Vâng~, Thần Thần mau về nghỉ ngơi đi, mệt quá sẽ khiến em đau lòng đó~. Nếu Thần Thần bận quá, cũng không cần cố đến đâu, em chỉ là một cái cây, không sao hết~.” Xoài Một dịu dàng an ủi.
“Yên tâm, ngày mai anh nhất định đến.”
Dưới ánh chiều tà, Hạ Thiệu Thần tạm biệt Manh Nhất rồi nhanh chóng quay về nhà.
Vì đi vội nên cậu đã không nghe thấy câu nói nửa đùa nửa thật vang lên khe khẽ từ phía sau: “Thần Thần đáng yêu quá đi mất.”
Về đến nhà, bật đèn lên, dưới ánh đèn ấm áp, Hạ Thiệu Thần nhìn mấy quả đu đủ và xoài trong giỏ, trước tiên đi đến chỗ mấy con vịt, rồi bỏ đu đủ vào máng ăn của cho tụi nhỏ.
Những con vịt, gà, ngỗng mà cậu nuôi tuy chưa khai trí, nhưng so với các loài gia cầm khác thì trông cũng thông minh hơn hẳn. Biết đi vệ sinh đúng chỗ, đẻ trứng đúng nơi quy định, biết tự ra sông tắm, ban ngày tự đi kiếm ăn, ban đêm thì quay về chuồng ngủ mà cậu đã dựng cho chúng.
Nếu không phải vì ánh mắt vẫn còn đờ đẫn, Hạ Thiệu Thần thật sự đã nghi ngờ mấy con gà vịt ngỗng này của mình cũng đã khai trí rồi.
May mà chưa, không thì không được ăn thịt nữa.
Giải quyết xong vụ đu đủ, Hạ Thiệu Thần quay lại nhà, đơn giản ăn chút cơm tối, rồi ngồi bên bàn ăn, nhìn ba quả xoài to đùng trước mặt.
Cậu cầm dao, bổ xoài ra làm đôi, bỏ hạt, lấy muỗng xúc một miếng lớn cho vào miệng.
Ừm…
Sao xoài lại có vị trà thế này?
Xoài vị trà xanh?
Ngẩn người một lúc, cậu nhớ lại lời Manh Nhất vừa nói… Vậy ra đây là một cây xoài trà xanh?
Hơn nữa, vậu còn bị màn pha trà điêu luyện đó lừa gạt mất rồi. Cái vị trà xanh đậm đặc này, không có mười năm công lực thì pha sao được?
Cậu xúc thêm một miếng. Nói thật thì vị này tuy lạ nhưng khá ngon. Cứ một miếng lại một miếng, Hạ Thiệu Thần từ tốn thưởng thức quả xoài Kate vị trà xanh ấy, chẳng mấy chốc mà ăn sạch một quả. Còn thấy chưa đủ, liếm môi một cái.
Đợi vài hôm nữa ông chủ lớn đến, đưa vài quả cho anh ta nếm thử, biết đâu đấy phần còn lại của đám xoài trà xanh này lại được thu mua với giá cao. Dù sao thì, trên đời chắc chẳng có cây thứ hai đâu.
Nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp ấy, Hạ Thiệu Thần lại cắt thêm một quả xoài. Càng ăn càng nghiện.
Cuối cùng… no căng bụng là cái kết không ngoài dự đoán.
Hôm sau, trời nắng đẹp.
Hôm nay không phải chở trái cây vào huyện bán, nên Hạ Thiệu Thần được phép ngủ nướng một chút.
Dậy rồi, ăn sáng xong như thường lệ đi dạo một vòng trong sân. Nho trên giàn đã ăn hết từ lâu, trên dây chỉ còn lại những chiếc lá giả bằng nhựa, nhìn vào vẫn xanh mướt rậm rạp.
Hôm đó, sau khi Hạ Thiệu Thần gắn những chiếc lá nhựa lên, Bồ Nhất liền giũ hết toàn bộ lá thật trên dây xuống, còn hét một câu: “Lão nương phong thái vẫn như xưa, chẳng kém năm nào!”
Có vẻ như nhờ vào mấy chiếc lá giả kia, chứng loạn lo sợ rụng lá của Bồ Nhất đã được chữa khỏi. Chỉ là trời càng lúc càng lạnh, nó lại tuyên bố chuẩn bị ngủ đông, nên bốn dây nho trên giàn đều yên tĩnh hẳn.
Hai anh em Khỉ bên cạnh cũng chẳng biết đang bận cái gì, hôm nay lại yên ắng đến lạ.
Trên dây kiwi vẫn còn khá nhiều quả, nhờ công của Khỉ Ca và Khỉ Tỷ khai trí, hai đứa chăm chút cho bản thân quá nên để mặc con cái, thành ra trái kiwi trên giàn đều chín muộn, dinh dưỡng kém, không sợ bị hỏng.
Vì đã hứa với Manh Nhất từ tối qua, Hạ Thiệu Thần còn đặc biệt chuẩn bị quà tặng.
Chính là nước rửa mặt rửa tay buổi sáng.
Khu vực cây táo có quá nhiều cây khai trí, lại còn liên kết với nhau, tín hiệu mạnh, chậu nước nhỏ như vậy đưa cho ai cũng không ổn. Nhưng chỗ cây xoài thì chỉ có mỗi Xoài Một khai trí, hai khu vực vẫn chưa “kết nối mạng”, mà một cây xoài “ngoài mạng” thì cũng chẳng lo nó mách lẻo gì.
Để tránh bị Bồ Nhất và các cây khác phát hiện trong giỏ có bình đựng nước rửa mặt, Hạ Thiệu Thần đã tránh đi ngang qua khu táo, lén đi đường vòng đến chỗ Manh Nhất.
Còn chưa đến gần, từ xa đã nghe thấy giọng nói ngập hương trà của Xoài Một.
“Ôi trời~, Thần Thần đến thăm em sớm vậy sao, thật sự khiến em bất ngờ quá đi~.” Lá trên cây Xoài Một khẽ rung lên xào xạc, giọng nói đầy niềm vui.
Hà Thiệu Thần đi đến bên cạnh Xoài Một, tối qua ánh sáng hơi mờ nên nhìn không rõ, giờ dưới ánh nắng, thân cây khổng lồ của Xoài Một và mấy cây xoài bên cạnh tạo nên sự tương phản rõ rệt. Đây là một cây “trà xanh” khỏe mạnh, cường tráng đến đáng kinh ngạc.
“Xoài Một, sao em lại đột nhiên lớn như vậy chứ?” Trước kia hình dáng của nó cũng giống những cây xoài khác, trông đáng yêu nhỏ nhắn. Bây giờ lớn rồi, quả xoài cũng to lên gấp đôi.
“Hi hi~, Thần Thần thấy dáng cây của em đẹp thật hở? Thần Thần miệng ngọt quá đi mất. Em chỉ là chú trọng quản lý hình thể thôi, ~ em sợ mình nhỏ bé quá sẽ bị bắt nạt, huhu, dù sao thì em cũng nhát gan mà. Thând Thần lại không thể thường xuyên đến thăm em… Ai ya, Thần Thần đừng cứ nhìn em mãi như vậy chứ, em thẹn thùng đó nha~" Xoài Một lắc lư lá cây qua lại như đang e thẹn.
Thấy Hà Thiệu Thần vẫn còn đang nhìn, giọng của nó lại trở nên nũng nịu, dịu dàng hơn: “Ai ya~, thật sự là ngại quá đi mà~.”
Như sợ Hà Thiệu Thần không nhận ra, quả xoài xanh trên cây dần dần biến thành màu hồng phấn.
Hà Thiệu Thần thấy quả xoài đổi màu, mắt bỗng sáng rỡ như tìm thấy kho báu. Xoài Kate màu hồng, độc nhất vô nhị trên thị trường, lại có vị trà xanh, quả to, là giống mới, giá tăng gấp bốn lần chắc không thành vấn đề.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Hà Thiệu Thần nhìn Mãng Nhất cũng trở nên dịu dàng hơn. Những ai có thể nuôi sống cậu đều là bảo bối ngoan của cậu cả. Cậu tận tình chăm sóc tụi nó lớn lên, chẳng phải chính là hy vọng sau này tụi nó nuôi lại mình sao? Đây mới là đôi bên cùng có lợi thực sự.
Nhẹ nhàng vuốt thân cây Xoài Một, không ngạc nhiên khi lại nghe thấy giọng điệu trà xanh vang lên:
“Thần Thần xấu ghê á~ Sao lại sờ người ta như vậy chứ, người ta nói rồi mà~ người ta ngại chết đi được á~”
Hà Thiệu Thần nghe tiếng “trà xanh” đó, cúi xuống ngửi một quả xoài. Ừm, mùi trà lại càng đậm.
Tuyệt vời.
“Xoài Một, mấy chiêu trà ngôn thượng thừa của em là học từ đâu thế?” Hà Thiệu Thần thật sự tò mò tại sao sau khi mấy cây trái này khai trí xong thì đứa nào cũng có cá tính kỳ lạ.
“Thần Thần sao lại nói thế chứ, em sinh ra đã thế rồi, ngọt ngào là bản năng~Thần Thần nói thế làm em tủi thân quá à.” Lá trên người Xoài Một lại bắt đầu lay động, rồi nó hỏi bằng giọng tò mò: “Vậy Thần Thần thấy trà nghệ của em thế nào?”
“Tuyệt đỉnh.”
“Mùi trà có đậm không~?”
“Đậm.”
“Vậy Thần Thần thấy có ngon không~?” Giọng Xoài Một mềm mại đầy quyến rũ, mang theo một sức hút rất đặc biệt.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Hà Thiệu Thần vẫn khó khăn nói ra hai chữ: “Ngon lắm.”
“Hi hi~ Được Thần Thần khen thế này, người ta sướng muốn bay lên rồi đây nè~”
Làm sao bây giờ, Hà Thiệu Thần cảm thấy mình bị “trà” cũng đành chịu, thế mà lại thật sự thấy… thơm ngon.