Thử thì miễn đi, đừng tưởng cậu không nghe ra ẩn ý trong câu nói kia.
Hà Thiệu Thần âm thầm liếc mắt một cái, rồi đem rau củ và nấm đã rửa sạch vào bếp. Lúc này trong bếp đã có mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa.
Thấy Hà Thiệu Thần bước vào, Chu Tráng vội hỏi: “Cậu Hà, trong nhà cậu chỉ có muối, nước tương với giấm thôi à? Không có mấy thứ gia vị như hoa hồi, quế, tiêu… sao?”
Hà Thiệu Thần lắc đầu,bình thường chỉ nấu ăn một mình đơn giản nên cũng không dùng đến mấy thứ đó. Nhớ lại lời Thụ Phạn nói lúc nãy, cậu đưa ra gợi ý: “Hay anh thử cái này xem, cũng là gia vị, vừa mới hái còn khá tươi.”
Chu Tráng cầm lấy gia vị từ tay Hà Thiệu Thần, quan sát kỹ vài lần. Thứ gia vị này anh ta chưa từng thấy bao giờ, đưa lên mũi ngửi thử, mùi không quá nồng, hơi nhạt. Nhìn sang đống nấm đã rửa sạch trong rổ, nghĩ rằng nấm vốn đã ngọt nước, thêm chút gia vị mới cũng được, chỉ là thứ gia vị này: “Đây là đặc sản chỗ các cậu sao? Tôi chưa từng thấy ngoài kia.”
“Ừ, đặc sản đấy. Lúc nấu canh cho vào một chút, vị rất ổn.” Hà Thiệu Thần cũng chưa ăn bao giờ, nhưng cậu tin Thụ Phạn không đem chuyện này ra đùa giỡn.
“Vậy lát nữa tôi thử xem sao.” Chu Tráng hơi ngập ngừng, vì chưa từng thấy loại gia vị này, không biết mùi vị thế nào. Nếu lỡ không ngon hoặc hương vị quá mạnh át mất vị nguyên bản của món ăn thì đúng là tự vả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT