“Chị Giang, ăn trưa thôi ạ!”
Hạ Ly gọi chị Giang, người đang mải mê chinh chiến với cuốn truyện thám tử Conan đang làm mưa làm gió. Đời trước cô cũng mê mẩn bộ truyện này, mặc dù vừa xem vừa sợ vì các tình tiết phá án của nó.
“Đến đây!” Chị Giảng uể oải đáp lại.
Chị ấy lê thân thể nặng nề đến, ngáp một cái rõ to.
“Thơm quá, tiểu Ly đáng yêu, em còn biết nấu cơm nữa, chị yêu em quá thể rồi đấy”.
Chị Giang híp mắt, hít hà mùi thơm hấp dẫn từ nồi mỳ thịt bò, tay nhanh nhẹn gắp mấy gắp vào bát của mình, vội vã đưa lên miệng.
“Nóng quá, xùy…xùy…”
“Chị ăn từ từ thôi, em vừa nấu xong còn nóng lắm, cẩn thận bỏng mồm đó“.
Một cô bé lớp 4 bé xíu, đen nhẻm, chững chạc nhắc nhở thiếu nữ đại học năm nhất ăn chậm thôi, thật hài hước.
Hai chị em giải quyết xong bữa trưa no nê, Hạ Ly lên gác đi ngủ một chút để chiều dậy đi học.
Năm nay cô học lớp 4, học chính vào buổi chiều.
Thời điểm những năm này chưa thịnh hành bệnh thành tích nên học sinh tiểu học không cần đi học thêm, rất thoải mái.
Sau khi ngủ trưa xong, 13h Hạ Ly dậy thay quần áo rồi đi đến trường, nhà cách trường tiểu học chỉ vài bước chân, cô không cần vội vàng.
Đời trước giữ tâm tính trẻ con, nhà rất gần trường nên cô toàn ngủ trưa đến sát giờ vào lớp mới tỉnh dậy, xong vội vàng chạy đi.
Có lần còn xô đẩy cả giáo viên chủ nhiệm lớp. Giờ nghĩ lại những năm tháng quá khứ đã phần nào phai mờ trong tâm trí, lại thấy thanh thản lạ thường.
Cô bước đi chậm rãi trên con đường đến trường, lúc này con đường chạy qua nhà cô chưa được làm lại, nhà cô chưa bị lấy vào đến hơn nửa, chỉ còn lại diện tích đất rất nhỏ.
Đời này phải nghĩ cách để bố mẹ cô bán căn nhà này chuyển sang đường đối diện trước khi có thông tin quy hoạch đường mới được.
Hồi đó tim đường lệch về bên nhà cô, dãy nhà đối diện không bị ảnh hưởng chút nào.
Vừa đi vừa nghĩ ngợi, Hạ Ly đã đến cổng trường. Cô bước vào trường học, nhìn ngắm xung quanh.
Mặc dù đã quay lại đây được 1 tuần, nhưng cô vẫn cảm thấy mọi thứ không chân thật, những gốc cây ngọn cỏ, nhưng hàng quán ăn vặt, tiếng bạn bè nô đùa trước giờ vào lớp vẫn khiến cô cảm thấy đầy bỡ ngỡ và xa lạ.
“Hạ Ly!” Cô bạn cùng bàn gọi cô, lâu lắm rồi cô không nhớ nổi cô bạn này lớn lên như thế nào.
Đời trước cô không gặp lại bạn bè cấp 1 sau khi rời trường nữa. Bạn bè lớp cô có thể gọi là không đi chung một đường.
Cô theo con đường học vấn đi lên, học các lớp trọng điểm, ngay cả trường đại học cũng là trường Top đầu cả nước nằm tại thủ đô.
Còn bạn bè cấp một đa phần đều không học đại học, hoặc học cao đẳng ở tại thành phố H, làm việc tại cảng hoặc làm tự do, rất hỗn loạn.
“Hạ Ly sao dạo này mi đến trường sớm thế? Bình thường không phải mi đều thích ngủ sát giờ mới dậy xong chạy như bay đến trường, mi nói như thế mới có cảm giác đặc biệt hưng phấn ah?”
Cô nhóc ngồi cùng bàn vừa nhảy nhót vừa cười hỏi cô. Cô chỉ cười không nói gì. Thời này, học sinh tiểu học không hiểu học ở đâu mà thích cách xưng hô tau- mi, cảm giác như người miền Tây sông nước gọi nhau vậy.
Sau này cô không thấy cách xưng hô này nữa. Sau khi cơn sốt qua đi thì xưng hô kiểu này thấy hơi líu lưỡi.
“Mi làm hết bài chưa? Bài toán khó quá tau làm không xong, hôm nay lại bị nêu gương trên lớp mất.”
Cô bạn cùng bàn là người rất sôi nổi, vừa đi vừa nói chuyện líu lo, than phiền về việc không làm được bài, oán trách giáo viên giao quá nhiều bài tập, cô không có thời gian đọc truyện “mặt nạ thủy tinh” tập mới ra.
“Cậu nên tập trung học đi, năm sau cuối cấp là lên cấp 2 rồi, chúng mình phải thi vào cấp 2 nữa đấy”.
Hạ Ly quay đầu nói với cô bạn.
“Khi có thời gian thì nên tập trung học hành, sau này chắc chắn sẽ cần”.
Hạ Ly dùng cái nhìn của một người trưởng thành, đã từng trải mưa gió để khuyên cô bạn cùng bàn, nhưng cô bé chỉ chu mỏ lên lầm bầm.
“Mi nói như mẹ tau thế. Mẹ tau bảo rất hối hận và luyến tiếc vì không tập trung học hành lúc trẻ nên bây giờ vất vả. Nhưng tau thấy bố mẹ cái Dung cũng học hành nhiều lắm, còn ra cả nước ngoài tu nghiệp nhưng giờ cũng chỉ như nhà tao thôi mà.”
Hạ Ly lại nghĩ về bố cô. Bố cô cũng có một thời tuổi trẻ hiên ngang, ông sinh ra ở một vùng ngoại ô thuộc thành phố H, từ bé gia đình khá giả, ông chỉ cần tập trung học hành.
Bù lại ông cũng học rất giỏi, trở thành niềm tự hào của dòng họ. Từ cấp một tới cấp ba, ông đều ở thành phố học trường trọng điểm số 1, còn đi thi các kỳ thi toán quốc gia. Ông là một học bá chính hiệu.
Ông từng dừng học hai năm để tham gia quân ngũ. Sau khi giải ngũ ông tiếp tục học đại học ở một trường đại học trọng điểm quốc gia.
Cuộc đời học hành của ông rất thuận lợi, sau khi ra trường ông còn được cử đi du học theo hệ giao lưu văn hóa ở Liên Xô ba năm.
Hiện tại, ông tự làm riêng không đúng chuyên môn ngành học, cuộc sống gia đình Hạ Ly không giàu không nghèo nhưng cũng không được như bố cô mong đợi.
“Mặc dù thế vẫn có cơ hội để tìm được việc tốt, cơ hội kiếm tiền tốt hơn."
Cô nói một cách lơ đễnh, tâm hồn đã trôi xa tận đẩu đâu về đời trước, về những biến cố gia đình cô gặp phải sau này.