Ta chỉnh đốn lại giới giải trí
Chương 8
Tác giả: Hạnh Trục Đào
Edit : Kalle
Giọng của Triệu Tòng Phỉ quá lớn, ngay khi Thẩm Mang Nhạc nhìn thấy hắn, đã lập tức đổi hướng đi sang phía khác. Thế nhưng, cho dù đã tránh đi như thế, vẫn không thể nào thoát được giọng nói như sấm dội của Triệu Tòng Phỉ.
Phòng phát sóng trực tiếp lập tức nổ tung.
【 Âm thanh gì vậy? 】
【 Sao tôi nghe giống giọng của Triệu Tòng Phỉ thế nhỉ? 】
【 Có chuyện gì xảy ra vậy? 】
【 Cửa sổ livestream khác cũng không thấy hắn lên sóng mà. 】
【 Thật sự là hắn đang mắng người sao? Tôi hình như nghe thấy gì đó liên quan đến tương salad, vừa hay hắn vừa rồi còn chưa ăn cơm mà, đây là tổ tiết mục đang cố tình “gài” một cú bất ngờ à? 】
Thẩm Mang Nhạc tuy không thấy được bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, nhưng cũng đại khái đoán ra được khán giả đang bàn tán những gì.
Bên cạnh, anh quay phim sợ đến mức đồng tử co giật, vội vã ra hiệu bằng tay, hối thúc cậu nhanh chóng rời đi, đến nỗi cả khung hình cũng bắt đầu lung lay không ổn.
Thẩm Mang Nhạc vừa cố gắng giữ nét mặt bình thản, vừa bước nhanh hơn về phía một hướng khác.
Thẩm Mang Nhạc đã đi rất nhanh, vốn dĩ sắp thoát khỏi phạm vi nghe thấy tiếng la hét của Triệu Tòng Phỉ. Ai ngờ, Triệu Tòng Phỉ chẳng những không hạ giọng, ngược lại còn gào lớn hơn.
“ Cậu nếu ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, thì dọn đồ mà cút đi cho tôi!”
Một câu gào lên khí thế ngút trời, không hổ là ca sĩ chuyên nghiệp.
Năng lực phát thanh của hắn vào thời khắc này thật sự phát huy đến mức đỉnh cao.
Lúc đó Thẩm Mang Nhạc vốn đã định ra hiệu cho anh quay phim giả vờ máy quay bị trục trặc, tạm thời ngừng quay.
Ai dè Triệu Tòng Phỉ lại trực tiếp ném hết đống đồ ăn vào người trợ lý.
Trưa nay hắn đã tích một bụng giận, trước mặt bao nhiêu người bị mất mặt như vậy, cơn oán khí nặng nề kia đến giờ vẫn chưa có nơi phát tiết.
Mà trợ lý thì lại vừa hay trở thành kẻ xui xẻo đâm đầu vào họng súng.
Xui xẻo thay, trợ lý trở thành công cụ để Triệu Tòng Phỉ trút giận.
Thế nhưng, nếu lần này cậu ấy không mua đồ ăn cho Triệu Tòng Phỉ, đợi chương trình quay xong, Triệu Tòng Phỉ nhất định sẽ lấy chuyện này ra gây khó dễ với hắn.
Dựa theo tính cách của Triệu Tòng Phỉ, trận mắng này đúng là không tránh khỏi.
Trợ lý cúi đầu không dám ngẩng lên, nước mắt suýt nữa đã trào ra.
Cậu ấy thật sự không nhớ Triệu Tòng Phỉ từng nói là không ăn tương salad.
Cậu ấy còn nhớ rõ, hồi trước khi Triệu Tòng Phỉ ăn thực đơn giảm cân, còn mắng rằng dấm chua với nước chấm khó ăn, nói rằng muốn ăn một chút tương salad cũng không có.
Vậy mà giờ lại thành ra không ăn tương salad là sao?
Tiệm bánh mì gần đó, trợ lý vừa mới mua một cái sandwich và một cái bánh mì kẹp sườn heo, kết quả giờ đây bị ném văng đầy người.
Bước chân của Thẩm Mang Nhạc khựng lại, sắc mặt bắt đầu có chút khó coi.
Phải biết rằng, bây giờ vẫn đang trong lúc quay chương trình, thậm chí tổ tiết mục còn đang phát sóng trực tiếp.
Cho dù hiện tại không quay Triệu Tòng Phỉ, nhưng lỡ đâu có gì bất ngờ xảy ra thì sao?
Triệu Tòng Phỉ chẳng lẽ một chút cũng không nghĩ đến hậu quả?
Hay là do tính khí của hắn đã đến mức không thể nhịn thêm được nữa, nhất định phải bộc phát ngay lập tức?
Nếu ở chốn riêng tư hắn còn mất kiểm soát như thế này, thì sau lưng lại là bộ dạng gì nữa đây?
Phòng phát sóng trực tiếp đã bắt đầu điên cuồng hỏi tình hình.
Anh quay phim thấy tình hình không ổn, nóng lòng đến mức không biết phải làm sao cho phải.
PD bên kia vừa nhận được tin, lập tức truyền lệnh qua tai nghe cho anh quay phim, bảo anh mau chóng dẫn Thẩm Mang Nhạc rời khỏi khu vực của Triệu Tòng Phỉ, phần còn lại để tổ tiết mục xử lý.
Hiện tại, tốt nhất là không nên khiến tình huống này lan rộng thêm.
Nếu không, đúng là “lạy ông tôi ở bụi này”, quá lộ liễu!
Anh quay phim liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Mang Nhạc, miệng mấp máy nói rằng tổ tiết mục sẽ nhanh chóng cử người tới xử lý.
Thẩm Mang Nhạc lặng lẽ tiếp tục bước đi.
Bên phía Triệu Tòng Phỉ, lửa giận vẫn chưa tắt.
Hắn ném đồ vào người trợ lý, thấy không đạt được hiệu quả như mong muốn – là khiến đối phương lúng túng nhếch nhác, không nhịn được liền giơ chân định đá trợ lý một cú.
Thẩm Mang Nhạc thấy vậy, lớn tiếng hỏi: “Phòng phát sóng trực tiếp bây giờ vẫn còn mở à?”
Câu hỏi ấy nghe thì như hỏi anh quay phim, nhưng thực chất hắn lại đang nhìn chằm chằm vào Triệu Tòng Phỉ.
Triệu Tòng Phỉ nghe thấy tiếng liền hoảng hồn.
Hắn vội vàng rút lại chân.
【 Thẩm Mang Nhạc sao lại đột nhiên nói ra câu đó? 】
【 Là đang nhắc nhở Triệu Tòng Phỉ là đang quay hình à? 】
【 Tôi choáng, đúng là hắn rồi, Triệu Tòng Phỉ thật kiêu căng quá mức! 】
【 Hắn đang mắng ai vậy? Là người đại diện sao? 】
【 Vẫn chưa xác định là Triệu Tòng Phỉ đang mắng ai mà, mấy người đừng đoán mò lung tung. 】
【 Thẩm Mang Nhạc đúng là thích diễn, cho dù có mắng trợ lý thật đi nữa, thì mấy chuyện nhỏ xíu làm không xong, bị mắng một chút không phải đáng lắm sao? Còn ở đó bày ra bộ mặt người tốt, cố tình nhắc đến cả micro, đúng là kiểu trà xanh nam tâm cơ. 】
Thẩm Mang Nhạc nhìn Triệu Tòng Phỉ, chắc chắn hắn đã hiểu ngụ ý, bèn cố ý nói: “Tôi nhìn nhầm bản đồ, vẫn nên đi theo lối cũ thì gần hơn.”
Nói xong, cậu xoay người, tiếp tục đi theo lộ trình ban đầu.
Anh quay phim muốn ngăn lại, nhưng Thẩm Mang Nhạc hoàn toàn không để ý.
Cũng may anh quay phim chỉ làm ra vẻ cản lại cho có lệ.
Vẻ mặt của Triệu Tòng Phỉ vừa rồi, cũng khiến anh cảm thấy cực kỳ bức xúc.
Tên này rốt cuộc là đang bất mãn cái gì?
Hiện tại cho dù không thể thật sự làm gì hắn, nhưng dọa cho hắn một trận cũng là xứng đáng.
Anh quay phim còn cố tình giả vờ đang quay cảnh vật xung quanh, khiến Triệu Tòng Phỉ sợ đến mức hoảng loạn.
Chớp mắt, hắn không còn chút uy phong nào như lúc nãy nữa, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho trợ lý nhặt lại đống đồ ăn rơi vãi trên đất.
Trợ lý lập tức cúi xuống, nhanh chóng nhặt hết bỏ vào túi.
Sau đó còn lấy khăn lau mặt, cố gắng dọn dẹp sạch sẽ những gì còn vương trên gương mặt mình.
Thẩm Mang Nhạc vẫn tiếp tục bước đi, nhưng làn đạn trên màn hình đã không còn ai bàn về cậu nữa. Tất cả mọi người đều đang kịch liệt thảo luận về Triệu Tòng Phỉ.
Rất nhiều người lúc này mới nhận ra, trưa nay Triệu Tòng Phỉ không ăn gì, có thể là trợ lý âm thầm mua chút đồ ăn cho hắn.
Kết quả lại mua trúng món hắn không thích ăn, dẫn đến vụ bùng nổ vừa rồi.
Rất nhiều người bắt đầu mắng chửi Triệu Tòng Phỉ, nói hắn không tôn trọng quy tắc chương trình, chơi trò ngôi sao lớn, lại còn khắt khe với trợ lý cấp dưới, chỉ một chuyện nhỏ mà đã bùng nổ giận dữ.
Tất nhiên, vẫn có một bộ phận nhỏ anti-fan của Thẩm Mang Nhạc kiên trì không ngừng mà chỉ trích, nói rằng Thẩm Mang Nhạc thật sự rất đáng ghét, nhất định là đã nghe phong thanh đâu đó nên mới cố tình chạy tới chỗ này, khiến người xem tận mắt chứng kiến cảnh Triệu Tòng Phỉ “làm trò” tại hiện trường.
【Cố ý thì sao chứ, ai bảo Triệu Tòng Phỉ trước đó không biết làm người?】
【Cố ý lại càng tốt, tiểu Thẩm làm quá xuất sắc! Cái loại người ác độc như Triệu Tòng Phỉ đáng lẽ nên bị “chiếu sáng” từ lâu rồi!】
Anti-fan của Thẩm Mang Nhạc bị chọc tức đến nghẹn lời, không thể phản bác nổi.
Tổ chương trình nhìn mà thật sự không thể kiểm soát nổi tình hình, chẳng còn cách nào, đành vội vàng kiếm một cái cớ qua loa, nói là phải dành một chút thời gian trì hoãn cho chương trình chính thức, thế là trực tiếp đóng toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp.
Chiêu này đúng là nước cờ tệ, nhưng vào lúc này, họ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Các vị khách quý thì hoàn toàn không biết gì về chuyện phòng livestream đã bị ngắt, vẫn đang nghiêm túc và cẩn trọng chạy đua hoàn thành nhiệm vụ.
Triệu Tòng Phỉ trong lòng như lửa đốt, không biết việc mình vừa mới mắng mỏ trợ lý hình ảnh và âm thanh có bị ghi hình lại hay không.
Hắn đổ mồ hôi lạnh khắp người, không dám tưởng tượng, nếu như thật sự bị ghi lại rồi phát sóng, thì hiện tại cư dân mạng sẽ bình luận gì về hắn nữa đây?
Nghĩ đến đây thôi mà hắn đã giận đến mức hận không thể giết Thẩm Mang Nhạc ngay lập tức.
Nói Thẩm Mang Nhạc không cố ý? Hắn không tin nổi một chữ!
Chuyện này nhất định là Thẩm Mang Nhạc cố tình trả đũa!
Nhân viên tổ chương trình tiến lại gần để trao đổi với Triệu Tòng Phỉ, nói cho hắn biết phát sóng trực tiếp đã tạm thời ngừng lại, đồng thời định cùng hắn nói chuyện nghiêm túc về màn “diễn xuất” hôm nay của hắn.
Vừa nghe tin livestream đã bị tắt, Triệu Tòng Phỉ không nói hai lời, lập tức lao về phía Thẩm Mang Nhạc, túm lấy cổ áo cậu .
Camera man hoảng hồn!
Sau khi lấy lại tinh thần, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh lập tức mím chặt môi.
Sợ mình bật cười thành tiếng.
Cảnh tượng này vốn dĩ phải khiến người ta sợ hãi, thế nhưng bởi vì sự chênh lệch chiều cao, trông thật sự lại có chút buồn cười.
Thẩm Mang Nhạc cao hơn Triệu Tòng Phỉ 7cm, cố tình Triệu Tòng Phỉ lại cứ muốn túm cổ áo cậu, động tác ấy chẳng giống như đang uy hiếp, mà ngược lại giống hệt như đang phát rồ lên, cố sống cố chết muốn kéo Thẩm Mang Nhạc xuống bằng với chiều cao của mình.
Thoạt nhìn không hề có chút áp lực nào, ngược lại còn khiến khuôn mặt dữ tợn của Triệu Tòng Phỉ càng thêm tức cười.
Đặc biệt là trên gương mặt Thẩm Mang Nhạc vẫn là biểu cảm bình tĩnh như nước, chẳng thể nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì.
Thẩm Mang Nhạc lấy lại tinh thần, liền hỏi camera man: “Phát sóng trực tiếp đã tắt rồi à?”
Camera man gật đầu xác nhận.
Triệu Tòng Phỉ liền bật cười lạnh một tiếng: “Sao nào, bây giờ cậu biết sợ rồi à?”
Nghe vậy, cuối cùng gương mặt Thẩm Mang Nhạc cũng có chút biến hóa.
Cậu không nhịn được mà nghiêng đầu, dùng ánh mắt vô cùng khó hiểu nhìn Triệu Tòng Phỉ.
Cậu hỏi ngược lại: “Không phải anh mới là người đang sợ sao?”
Triệu Tòng Phỉ như bị giẫm trúng đuôi: “ Cậu đang nói bậy bạ gì đó? Tôi sợ cái gì chứ?!”
Thẩm Mang Nhạc bình tĩnh đáp: “Không sợ thì sao, anh tại sao cứ phải chờ đến lúc ngắt phát sóng trực tiếp mới dám chạy tới?”
Triệu Tòng Phỉ nghẹn họng.
Hắn vốn định nói là vì phát sóng đã tắt nên mới đến tìm Thẩm Mang Nhạc để “tính sổ” sau, nghĩ rằng Thẩm Mang Nhạc sẽ sợ hãi.
Ai ngờ lại bị phản hỏi một câu, đảo ngược tình thế thành ra kẻ đáng sợ lại là chính hắn.
Mà khổ nỗi, dù hắn có muốn chối cũng chẳng biết chối thế nào.
Tức tối đến cực điểm, Triệu Tòng Phỉ chỉ còn biết cứng đầu đổi đề tài, hung hăng chất vấn: “ Cậu vừa nãy có phải cố ý không?”
Thẩm Mang Nhạc lễ độ đáp lời: “Không phải.”
Camera man vốn đang vô cùng căng thẳng, đến mức này rồi mà lại suýt nữa bật cười vì màn đối thoại quá sức “ngây ngô” này.
Thẩm Mang Nhạc đúng là một nhân tài.
Triệu Tòng Phỉ mím môi, cuối cùng bật ra một tiếng cười nhạt: “Cũng đúng, cậu làm sao có thể thừa nhận được?”
“ Cậu đã ghét tôi từ lâu, luôn tìm cơ hội để khiến tôi mất mặt!”
Thẩm Mang Nhạc trầm mặc nhìn hắn một lát, sau đó bình thản nói: “Tôi không khiến anh mất mặt, tôi đâu có điều khiển được anh, làm xấu mặt là do chính anh tự làm ra thôi.”
“Nếu chính anh cũng định nghĩa hành vi đó là mất mặt, vậy tại sao còn đi chọn người khác để nhục mạ?”
“ Anh làm vậy là sai rồi.”
Triệu Tòng Phỉ sững người.
Hắn không thể tin nổi — vào thời điểm then chốt như thế này, Thẩm Mang Nhạc lại dám… giáo huấn hắn?
Dù Thẩm Mang Nhạc là một hình cảnh, bình thường không hay phải tiếp xúc với các loại mâu thuẫn quần chúng kiểu “dân sự hòa giải”, nhưng cái kiểu khuyên nhủ và giáo dục người khác này, cứ như là bản năng được lập trình sẵn của cảnh sát vậy.
Vốn dĩ cậu còn định nhịn thêm chút nữa, ai ngờ Triệu Tòng Phỉ lại cứ thích đâm đầu vào, thế là cậu không thể nhịn được nữa.
Cậu muốn khiến Triệu Tòng Phỉ nhận ra sai lầm của bản thân.
Triệu Tòng Phỉ nghe xong càng thêm điên tiết.
Thẩm Mang Nhạc nghĩ mình là ai? Cảnh sát chắc? Quản chuyện cũng quá rộng rồi đấy!
Triệu Tòng Phỉ lập tức quát lên: “ Cậu giáo dục ai hả?!”
Thẩm Mang Nhạc: “ Anh.”
Triệu Tòng Phỉ: Tôi ¥%@ ( # )
Ngữ khí của Thẩm Mang Nhạc giống như đạo lý hiển nhiên, thậm chí còn mang theo một tia nghi hoặc, như thể không thể hiểu nổi tại sao Triệu Tòng Phỉ lại có thể hỏi ra một câu ngớ ngẩn như vậy.
Chuyện này chẳng phải rõ ràng quá rồi sao? Cậu đang nói chuyện với Triệu Tòng Phỉ, đương nhiên là đang giáo huấn Triệu Tòng Phỉ rồi, chẳng lẽ là đang dạy dỗ camera man?
Triệu Tòng Phỉ vốn dĩ đã là người nóng nảy, tính tình lại thô lỗ. Nếu không phải vì Thẩm Mang Nhạc cũng là khách mời, lại có công ty hậu thuẫn hùng mạnh, hắn đã chẳng thèm đôi co lắm lời như vậy.
Hắn không chịu nổi nữa, càng nghĩ càng bức bối, sắp sửa giơ nắm đấm lên đánh người.
May mà nhân viên tổ chương trình và trợ lý của hắn kịp thời lao đến, ôm lấy hắn, ngăn cản hành vi bạo lực kế tiếp.
Triệu Tòng Phỉ cuối cùng cũng không kìm chế nổi, gào lên mắng chửi, lời lẽ vừa tục tĩu vừa khó nghe, khiến những người xung quanh đều phải nhíu mày khó chịu.
Tố chất thế này thì đúng là không dám khen.
Thẩm Mang Nhạc thì vẫn rất bình tĩnh, những lời mắng chửi như thế này đối với cậu mà nói chẳng khác gì muỗi đốt, không đau không ngứa.
Cậu từng bị mắng nhiều lắm rồi.
Chỉ là, trong lòng có chút tiếc nuối.
Bây giờ cậu đang nằm vùng.
Nếu vẫn còn là cảnh sát, chỉ riêng hành vi ban nãy của Triệu Tòng Phỉ thôi là đã đủ để trực tiếp định tội “gây rối trật tự” rồi.