Ta chỉnh đốn lại giới giải trí

Chương 9

Tác giả: Hạnh Trục Đào

Edit : Kalle

Nhân viên công tác khổ sở lắm mới có thể dỗ dành được Triệu Tòng Phỉ bình tĩnh lại.

Thật ra cũng chẳng cần phải dỗ dành gì nhiều, chủ yếu là muốn cho Triệu Tòng Phỉ một bậc thang để bước xuống mà thôi.

Chờ đến khi hắn bình tĩnh lại, tự khắc cũng sẽ nhận ra bản thân mình đã sai ở chỗ nào.

Lúc này, người dẫn chương trình cùng các khách mời khác cũng lục tục kéo tới, ai nấy đều vẻ mặt ngơ ngác mù mịt, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Cảm giác nhìn thế nào cũng giống như vừa có một trận kịch liệt tranh cãi, nhưng lại như thể không quá gay gắt? Bộ dạng thật khiến người ta khó đoán.

Nữ MC quay sang hỏi Thẩm Mang Nhạc, cậu bèn trả lời:

“Không có gì đâu, chỉ là lúc tôi đang livestream, vô tình thu âm lại tiếng Triệu ca không hài lòng vì trợ lý mua đồ ăn cho ảnh, rồi ảnh tới chất vấn tôi thôi. Bây giờ thì ổn rồi.”

Mọi người nghe đến đây: “……”

Triệu Tòng Phỉ suýt nữa không nhịn nổi lần nữa.

Thẩm Mang Nhạc!!!

Những người còn lại: “……”

Không thể hiểu nổi, Thẩm Mang Nhạc làm sao có thể dùng cái giọng thản nhiên, bình tĩnh như không có chuyện gì mà nói ra một chuyện động trời như vậy?

Mấy câu cậu ta nói thì có vẻ nhẹ tênh, nhưng người nghe vào chỉ cảm thấy như sắp long trời lở đất đến nơi!

Chỉ là…

Mọi người lại nhìn về phía Triệu Tòng Phỉ, ánh mắt có chút kỳ quái.

Người này cũng thật quá khó chiều đi.

Bản thân tâm trạng thất thường, không chịu ăn cơm cho tử tế, giờ trợ lý len lén mua chút gì đó cho, lại còn chê đông chê tây.

Lắm chuyện thật.

Còn mặt mũi nào đi tìm Thẩm Mang Nhạc để lý luận nữa chứ?

Một là Thẩm Mang Nhạc gần đây căn bản không biết anh ta đang ở đâu, hai là cậu  làm sao mà đoán được Triệu Tòng Phỉ lại đi mắng trợ lý?

Từ đầu tới cuối đều do anh ta tự làm ra, vậy mà còn không biết xấu hổ đi ăn miếng trả miếng.

Không khí hiện trường vô cùng xấu hổ, PD phải đích thân ra mặt để hóa giải bầu không khí:

“Được rồi được rồi, hôm nay vẫn chưa quay xong đâu. Mọi người đừng ngồi chây ì ở đây nữa, mau đi làm nhiệm vụ tiếp theo đi!”

Anh ta tiến lại gần Triệu Tòng Phỉ, vỗ nhẹ vai hắn một cái, rồi kéo sang một bên.

PD cũng là người từng trải, rất hiểu cách làm sao để xoa dịu cảm xúc của Triệu Tòng Phỉ:

“Anh cũng đừng căng thẳng quá, trợ lý của anh vừa rồi đã báo cho người đại diện rồi, hiện giờ bên đó đang xử lý khủng hoảng truyền thông giúp anh.”

“Chuyện này sẽ không ầm ĩ lên đâu, dù sao cũng không quay được mặt anh.”

"Tiếng thu lại cũng không quá rõ ràng… chỉ nghe loáng thoáng vài câu, không đủ để chứng minh chắc chắn đó là anh." — Thật ra thì nghe cũng rõ kha khá rồi, nhưng PD tròn mắt nói dối luôn.

“Chỉ cần dẫn hướng dư luận một chút là được, không có vấn đề gì lớn, vì chưa có chứng cứ xác thực tuyệt đối.”

Nghe mấy lời này xong, sắc mặt Triệu Tòng Phỉ dịu đi thấy rõ.

Anh ta lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm nay, những đạo lý và thủ đoạn thế này tất nhiên là hiểu rõ. Cho nên thực ra, anh ta chỉ là thấy giận Thẩm Mang Nhạc quá mức đáng ghét mà thôi.

Còn dư luận à, anh ta cũng không quá lo.

Chỉ cần không lộ mặt, đen cũng có thể đổi đen thành trắng.

PD thấy Triệu Tòng Phỉ đã xuôi tai, liền vẫy tay gọi Thẩm Mang Nhạc tới.

Thẩm Mang Nhạc vừa bước tới, Triệu Tòng Phỉ lập tức quay đầu sang chỗ khác.

PD khẽ giật khóe miệng — cái hình ảnh này thật khiến người ta không thể phân biệt nổi ai mới là người trẻ ngoài 20, ai mới là tiền bối già dặn 30 tuổi lăn lộn nhiều năm trong nghề.

Triệu Tòng Phỉ, một tiền bối tiếng tăm như vậy, mà cũng chẳng thấy xấu hổ gì.

Ngược lại, Thẩm Mang Nhạc nhìn thì vô cùng trầm ổn.

PD lên tiếng:

“Chuyện hôm nay, Mang Nhạc cũng không cố ý đâu.”

Như nghĩ tới điều gì đó, anh ta vội vàng quay sang Triệu Tòng Phỉ nói thêm:

“Thật ra Mang Nhạc rất quan tâm anh đấy.”

Triệu Tòng Phỉ suýt nữa thì trợn trắng mắt.

Thẩm Mang Nhạc mà cũng quan tâm anh ta á?

PD tiếp lời:

“Khi tổ nhỏ của Mang Nhạc đang chờ ở bên chúng tôi, chính là cậu ấy đề nghị mua chút gì đó cho anh ăn, sợ giữa trưa anh không ăn cơm, buổi chiều sẽ đói bụng.”

Lời còn chưa dứt, Triệu Tòng Phỉ lập tức nảy ra một thuyết âm mưu trong đầu.

Anh ta bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra đây chính là kế hoạch tỉ mỉ của Thẩm Mang Nhạc — đầu tiên là gợi ý mua cơm cho anh, sau đó lại dẫn cameraman cố ý tới gần, quay lại cảnh anh dạy dỗ trợ lý, ghi luôn cả âm thanh vào!

Triệu Tòng Phỉ hít sâu một hơi, trong lòng hận thêm một tầng nữa, nhưng lúc này sự việc vất vả lắm mới giải quyết xong, anh ta không thể khơi lại chuyện cũ.

Chờ đến khi chương trình quay xong, hắn có vô vàn cách xử lý Thẩm Mang Nhạc!

Vì thế anh ta nở nụ cười, vỗ vai Thẩm Mang Nhạc:

“Không ngờ cậu lại quan tâm tôi đến vậy.”

Thẩm Mang Nhạc dường như chẳng nghe ra ý châm chọc trong lời nói đó:

“Không có gì, dù sao thì bụng đói cũng rất khó chịu.”

Cậu hỏi thêm:

“Lúc trưa anh không ăn, vừa rồi lại ném luôn đồ người ta mua cho, bây giờ anh còn muốn ăn nữa không?”

Nụ cười trên mặt Triệu Tòng Phỉ lập tức cứng đờ.

Thẩm Mang Nhạc vẫn chưa nói xong.

Vốn đang giận bừng bừng, giận đến mức no luôn, ai còn nhớ ra chuyện bụng đói làm gì?

Cảm giác đói khát gì đó cũng đã quên sạch rồi.

Kết quả Thẩm Mang Nhạc lại cố tình nhắc tới cơm nước lúc này.

Triệu Tòng Phỉ lập tức thấy đói bụng.

Nhưng trong hoàn cảnh này, mà lại nói mình muốn ăn cơm thì cũng quá mất mặt rồi.

Vì thế anh ta đành khẽ cắn môi, cười ha ha hai tiếng:

“Tôi không ăn trưa là vì không thấy đói, giờ tất nhiên cũng không đói, tôi không ăn.”

Thẩm Mang Nhạc gật đầu:

“Vậy thì tối nay chắc chắn anh sẽ đói đó. Buổi chiều cố gắng chơi cho tốt nhé, nếu không tối đến lại không được ăn cơm nữa đâu.”

Triệu Tòng Phỉ: “…………”

Anh ta siết chặt nắm tay.

Thẩm Mang Nhạc tiếp tục hỏi:

“Hay để tôi nhường phần của mình cho anh nhé?”

PD cũng phải hít sâu một hơi.

Đây là kiểu nghé con mới sinh không biết sợ cọp hay gì vậy?

Thẩm Mang Nhạc có hiểu mình đang nói cái gì không?

Triệu Tòng Phỉ vừa mới bình tĩnh lại thôi đấy, đừng để anh ta phát nổ thêm lần nữa!

Thật ra, Triệu Tòng Phỉ cũng muốn nổi đóa, nhưng nhìn dáng vẻ ung dung thản nhiên của Thẩm Mang Nhạc, anh ta chỉ có thể ép bản thân mình mau chóng bình tĩnh lại.

Nhìn cái dáng vẻ thản nhiên không gợn sóng kia, rồi quay lại nhìn chính mình cứ như sắp hộc máu vì tức, cứ bị dắt mũi mãi như vậy, thật sự là… quá mất mặt. Quá mất mặt rồi!

Hắn không thể cứ tiếp tục bị Thẩm Mang Nhạc dắt mũi mãi được, nhất định phải giữ vững tiết tấu của chính mình!

Triệu Tòng Phỉ nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể ổn định tâm trạng, mở miệng nói ra đã mang theo đầy mùi thuốc súng: “Không cần khách sáo, giữa trưa rõ ràng là tôi nên thắng.”

“Chẳng qua lúc ấy tôi đang làm chuyện khác, cho nên mới để cậu tranh thủ được cơ hội, nhưng buổi chiều cậu sẽ không may mắn như thế đâu!”

Thẩm Mang Nhạc gật đầu: “Vậy thì đừng làm chuyện khác nữa, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ trên tay anh đi, nếu không lại để tôi nhặt được món hời lần nữa đấy.”

Cơ mặt Triệu Tòng Phỉ hơi giật giật.

Thẩm Mang Nhạc vừa mới lặp lại lời của hắn, nghe sơ qua thì chẳng có vấn đề gì, nhưng tại sao hắn nghe vào tai lại cảm thấy… sai sai?

Là đang mỉa mai chứ gì, nhất định là đang mỉa mai hắn rồi đúng không?!

PD đứng bên cũng ngẩn cả người, nhìn Thẩm Mang Nhạc mà thấy biểu cảm của cậu ta lại quá mức nghiêm túc.

Cậu ta như thể chỉ đang bình tĩnh nói lên một sự thật vậy.

Thực ra thì đúng là đang nói thật, rõ ràng chính Triệu Tòng Phỉ đã nói ra trước, giờ Thẩm Mang Nhạc chỉ lặp lại mà thôi.

Nhưng mà — thật sự rất mỉa mai.

Triệu Tòng Phỉ há miệng, muốn phản bác mà không tìm được lời nào, cuối cùng chỉ có thể lí nhí vài tiếng rồi “hừ” một tiếng quay đầu bỏ đi.

PD nhìn vào mắt Thẩm Mang Nhạc, lại quay sang nhìn bóng lưng đang rời đi của Triệu Tòng Phỉ.

Hắn nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Mang Nhạc, cậu…”

“Cậu có biết mấy lời cậu nói vừa rồi, với Triệu Tòng Phỉ mà nói, thật sự là cực kỳ châm chọc, cực kỳ khiêu khích không?”

PD nói rất cẩn thận, từng chữ từng câu đều sắp xếp kỹ lưỡng, sợ lỡ lời làm tổn thương đến cậu idol mới vừa debut này.

Dù sao thì Tinh Mang giải trí quá mạnh, mà Thẩm Mang Nhạc lại là người của dòng dõi hoàng tộc trong giới idol, được công ty bảo vệ kỹ càng, chưa từng trải qua mài dũa hay trắc trở gì, đơn thuần một chút… cũng không phải chuyện hiếm.

Thẩm Mang Nhạc ngạc nhiên nhìn PD một cái, vẻ mặt rất kinh ngạc: “Tất nhiên là tôi đang mỉa mai anh ta rồi. Chứ trong tình huống như vậy, anh nghĩ tôi còn phải chân thành góp ý cho anh ta sao?”

Cậu còn nghi hoặc: “Tôi không giống đang mỉa mai à?”

PD: “…”

PD: Xin lỗi, là tôi sai rồi.

PD: Cậu đừng dùng ánh mắt như thể đang nhìn thấy một loài động vật thuần khiết hiếm có trên thế giới mà nhìn tôi như thế…

PD vẻ mặt nghiêm túc nhưng trong lòng thì phẫn uất.

Hắn cảm thấy Thẩm Mang Nhạc tuy không có năng khiếu tổng nghệ hay ý thức trách nhiệm mạnh mẽ, nhưng có lẽ cậu ta chính là người được ông trời chọn cho vị trí “vận khí tổng nghệ”.

Một sinh vật kỳ lạ, trời sinh đã mang hiệu ứng hài hước và niềm vui.

Nhưng dựa trên tính cách của Thẩm Mang Nhạc, đối với tổ chương trình mà nói, một người như cậu ta đúng là vừa là “rating vàng”, cũng đồng thời là “quả bom hẹn giờ”.

Chỉ cần không cẩn thận là sẽ khiến toàn bộ ekip bay màu.

——

Nhiệm vụ cuối cùng của buổi chiều vẫn là tổ một của Thẩm Mang Nhạc dẫn đầu.

Tổ một của cậu giành được nhiều chìa khóa nhất — tổng cộng ba chiếc.

Thực ra bọn họ vốn có thể lấy đến bốn cái, nhưng vì PD ra hiệu bằng ánh mắt, nên họ đã “nhường nước”, để tổ hai và tổ ba mỗi tổ giành được một cái.

Đặc biệt là tổ hai, vốn dĩ không lấy nổi cái nào.

Sau khi trò chơi kết thúc, sắc mặt Triệu Tòng Phỉ đen như đáy nồi.

Hắn lại đứng cuối!

Lại một lần nữa thất bại ê chề, uất khí bốc lên tận đỉnh đầu.

Mà đó còn chưa phải điều đáng nói nhất.

Bữa tối cũng được sắp xếp theo thứ tự thành tích nhiệm vụ trong trò chơi.

Chỉ là lần này không tàn nhẫn như bữa trưa nữa.

Mỗi tổ đều sẽ có cơm trắng cơ bản, còn được ăn món gì thì hoàn toàn phụ thuộc vào vận may.

Tổ chương trình chuẩn bị năm món ăn, bỏ vào năm cái rương, để mỗi tổ tự mình lên chọn.

Tổ một của Thẩm Mang Nhạc là người chọn đầu tiên. Là công thần lớn nhất, đương nhiên cậu cũng là người được cử lên mở rương.

Cậu mở được — rau muống xào tỏi.

Vừa thấy là món rau thanh đạm, Triệu Tòng Phỉ lập tức cười khẩy đầy đắc ý.

Tưởng Chiêu cùng tổ với Thẩm Mang Nhạc cố ý nhìn hắn, cười nói: “Oa, không tệ đâu nha, trưa ăn hơi dầu mỡ, buổi tối ăn rau muống cho thanh đạm là vừa vặn đó.”

Nữ MC cũng vui vẻ: “Tôi thích nhất ăn rau muống!”

Biểu cảm Triệu Tòng Phỉ liền xấu đi không ít.

Coi mấy người này mạnh miệng kìa.

Hắn bước lên chọn rương.

Lần này chắc chắn là món mặn!

Hắn mở ra — trứng xào cà chua.

Thẩm Mang Nhạc nhìn thấy thì nói: “Vừa hay phối hợp chay mặn, lại rất ợp với  cơm, cũng khá ổn đó.”

Triệu Tòng Phỉ: “…………”

PD: Cậu ta đang mỉa mai hay thật sự đang khen vậy?

PD: Làm PD nhiều năm như vậy mà tôi lại không nghe ra!

PD cố gắng nhìn mặt Thẩm Mang Nhạc để tìm chút đầu mối.

Tổ ba rút được cà tím xào thịt băm, hai người trong tổ xúc động ôm chầm lấy nhau.

“Hôm nay bữa này của tụi mình ổn áp thật đó!” Cả hai mắt rưng rưng.

Triệu Tòng Phỉ thoáng cái mất vui.

Bởi vì hai MC của tổ ba vốn là vai hề trong chương trình, mỗi lần đều làm nền làm trò cười.

Thường thì nhiệm vụ thất bại, chẳng ăn được gì ra hồn — đó mới là trạng thái ban đầu của họ.

Bây giờ họ lại nói hôm nay ăn ngon, điều đó chẳng phải có nghĩa là món trứng xào cà chua của hắn còn không bằng sao?

Nhìn kiểu gì thì vai hề kỳ này dường như đã chuyển thành hắn rồi, trong lòng hắn đương nhiên cực kỳ khó chịu.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play