Ta chỉnh đốn lại giới giải trí
Chương 7
Tác giả: Hạnh Trục Đào
Edit : Kalle
Triệu Tòng Phỉ cảm thấy huyết áp của mình đang ào ào tăng vọt, cơn giận trong lòng đã dâng đến cực điểm, hận không thể ngay tại chỗ xông lên đánh nhau với Thẩm Mang Nhạc một trận.
Thế nhưng, ngay khi hắn chuẩn bị tìm Thẩm Mang Nhạc gây chuyện, lại chợt phát hiện—hắn chẳng có lấy một lý do chính đáng.
Bởi vì lời Thẩm Mang Nhạc vừa nói không hề vô lễ, cũng chẳng trái quy tắc chút nào.
Thậm chí nếu chỉ xét riêng những lời cậu ta nói, rõ ràng còn rất biết kính trọng bậc trưởng bối.
Thẩm Mang Nhạc thậm chí còn mời Triệu Tòng Phỉ cùng ăn cơm.
Nghĩ đến điểm này, Triệu Tòng Phỉ liền muốn muốn trợn trắng mắt , tức đến nỗi hai con mắt trợn ngược lên trời.
Hắn vô cùng khó chịu, nhưng lại không tìm được lời nào có thể phản kích Thẩm Mang Nhạc.
Mà Thẩm Mang Nhạc thì... lại thật sự ngồi xuống ăn cơm luôn!
Hai người MC trẻ còn lại cũng do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng dứt khoát đi theo Thẩm Mang Nhạc cùng nhau ăn cơm.
Giờ phút này, bọn họ thực sự cảm thấy bất bình thay cho Thẩm Mang Nhạc.
Cậu đến tham gia chương trình một cách nghiêm túc, luôn phối hợp với tổ tiết mục hết sức, cho dù năng lực chuyên môn còn hạn chế, cũng chưa từng cảm thấy mất mặt, chưa bao giờ tỏ thái độ ngôi sao hay đặt điều kiện gì.
Trái lại, Triệu Tòng Phỉ cứ nghĩ mình là tiền bối, vì thế rất sĩ diện, đã không thể buông bỏ thì chớ, lại còn chẳng thèm tôn trọng quy tắc trò chơi.
Không tôn trọng quy tắc để đổi lấy hiệu quả chương trình thì cũng thôi đi.
Đằng này ngay cả hiệu quả tiết mục hắn cũng không làm ra được.
Bây giờ lại vì bản thân không hoàn thành nhiệm vụ mà giận dữ khi bị xếp cuối cùng nhận thưởng.
Thật là quá đáng.
Hai MC trẻ suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi, không dám đối đầu trực tiếp với Triệu Tòng Phỉ, chỉ có thể dùng hành động thực tế để đứng về phía Thẩm Mang Nhạc.
Bọn họ cũng ngồi xuống ăn!
PD cũng không ngăn cản.
Chủ yếu là giờ phút này, đến cả anh ta cũng không biết phải xử lý cục diện này thế nào mới phải.
Nếu như không có phát sóng trực tiếp, anh ta còn có thể bước lên giao lưu, kín đáo kéo Triệu Tòng Phỉ sang nói chuyện riêng.
Nhưng hiện tại là đang phát sóng trực tiếp, anh ta làm sao có thể công khai trước mặt khán giả mà đi bảo Triệu Tòng Phỉ “nhường chút mặt mũi” chứ?
Một tổ của Thẩm Mang Nhạc bắt đầu ăn cơm ngay trên sóng livestream, tuy không phải điều tốt đối với Triệu Tòng Phỉ, nhưng ít nhất cũng cứu vãn được tiết mục!
Mọi người đều là con người, ai mà không có tính tình nóng nảy?
Tổ ba nhìn thấy cục diện trước mắt, cũng đẩy thức ăn ra, hào hứng nhập cuộc: “Chúng tôi cũng đói rồi, vậy bắt đầu ăn luôn nhé!”
Thế là tổ một và tổ ba cùng nhau ăn cơm.
Chu Giang dù sao cũng là người biết giữ thể diện, liền cho Triệu Tòng Phỉ một cái bậc thang đi xuống: “Tòng Phỉ, chúng ta cũng ăn cơm thôi.”
Triệu Tòng Phỉ biết rõ hiện đang phát sóng trực tiếp, nhưng hắn thật sự không thể nào nuốt trôi cơn tức này.
Nếu hôm nay hắn mà ngồi xuống ăn bữa trưa này thật, thì sau này về nhà cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nữa.
May mà Triệu Tòng Phỉ vẫn còn một chút EQ, hắn không đến mức giận dữ bỏ đi ngay tại chỗ, chỉ lạnh mặt đáp: “Tôi không đói, tôi không ăn.”
Chu Giang đã dâng cả bậc thang đến tận miệng, mà Triệu Tòng Phỉ vẫn không chịu bước xuống, vậy thì anh cũng chẳng muốn ép thêm.
Còn Thẩm Mang Nhạc thì thực sự đói.
Từ lúc công ty quyết định để cậu debut, lượng cơm mỗi bữa đều bị khống chế nghiêm ngặt.
Tối qua không ăn tinh bột, sáng sớm chỉ được uống một ly nước luộc rau do quản lý chuẩn bị, lại trải qua cả một buổi sáng vận động liên tục, giờ đây đói đến mức bụng sôi sùng sục.
Buổi trưa hôm nay, quản lý không có yêu cầu gì cụ thể với cậu, mà lại đang lên sóng trực tiếp, nên dĩ nhiên quản lý cũng không thể xông vào can thiệp.
Vì thế Thẩm Mang Nhạc ăn rất nhanh, trong điều kiện vẫn giữ được phong thái lịch sự trên bàn ăn, cậu nhanh chóng nhét đầy miệng.
【Thẩm Mang Nhạc mà không chuyển nghề làm mukbang thì thật uổng phí, ăn trông ngon ghê!】
【Đừng làm khó đứa nhỏ nữa, chắc là bình thường ăn chẳng được bao nhiêu, đói đến mức hoảng rồi.】
【Tổ tiết mục thông minh thì giờ nên chuyển cảnh sang biểu cảm của quản lý Thẩm Mang Nhạc!】
Chỉ là, hiện giờ cũng chẳng cần tổ tiết mục đặc biệt chuyển cảnh, bởi vì trong phòng livestream, mọi người đều nghe rõ ràng có người hạ giọng hét lên: “Mang Nhạc!”
“Thẩm Mang Nhạc! Đừng ăn nữa!”
Giọng người nọ đè xuống rất thấp, nhưng vẫn không giấu được vẻ lo lắng đến độ giọng gần như bay lên cuối câu.
Thẩm Mang Nhạc thì vẫn bình tĩnh cúi đầu ăn cơm, như thể tai điếc mắt mù.
【Hahaha】
【Thẩm Mang Nhạc thật sự đáng yêu quá đi QAQ, tôi có thể không làm fan sân khấu, chỉ cần làm fan chính cậu ấy được không!】
【Mau ăn đi! Mau ăn đi! Tranh thủ lúc quản lý không làm gì được!】
【Chọc tức quản lý chết mất thôi.】
Dù phía sau không còn nghe thấy giọng của người quản lý kia nữa, nhưng tiếng cười vang ra từ phòng phát sóng trực tiếp khiến ai cũng hiểu—hiện trường chắc chắn rất náo nhiệt.
Người đại diện làm vài động tác ám hiệu ra hiệu dừng lại, Thẩm Mang Nhạc đại khái ăn được bảy phần no rồi mới ngừng.
Cậu thở dài một hơi thật sâu.
Khổ thật, làm nằm vùng mà đến cả cơm cũng không được ăn no.
Lúc này Triệu Tòng Phỉ đã cố ý rời ra phía cuối cùng của trường quay.
Người quay phim cũng cố gắng không quay hắn, dồn hết ống kính về phía Thẩm Mang Nhạc.
Triệu Tòng Phỉ nhìn thấy Thẩm Mang Nhạc tương tác với quản lý, không nhịn được lộ ra nụ cười châm chọc.
Quả nhiên chỉ là một tân binh vô danh không quyền không thế, lại còn bị quản lý đè đầu cưỡi cổ đến mức như vậy, đúng là quá mất mặt.
Ngay sau đó ánh mắt hắn dừng lại trên mặt trợ lý của mình, bởi vì hắn thấy trợ lý đang lộ vẻ mặt... ghen tị.
Trợ lý vừa đối mắt với ánh nhìn của Triệu Tòng Phỉ liền vội vàng thu hồi biểu cảm, trong lòng run lên một trận.
Triệu Tòng Phỉ hung hăng trừng mắt lườm trợ lý một cái.
Trợ lý giật mình hoảng sợ—chẳng lẽ sắp bị mắng nữa rồi?
Thẩm Mang Nhạc ăn xong rồi, nên đang ngồi yên tại chỗ.
Cậu đem toàn bộ cảnh tượng này thu hết vào trong mắt.
Thẩm Mang Nhạc hơi nhíu mày.
Tính cách của Triệu Tòng Phỉ xem như đã quá rõ ràng, dù đang ghi hình chương trình vẫn không thể che giấu nổi sự kiêu căng và xấu tính, luôn cho mình là trung tâm, ỷ thế hiếp người, hoàn toàn có thể tưởng tượng hắn trong cuộc sống thường ngày sẽ là dạng người như thế nào, trợ lý bên cạnh hắn đã phải chịu bao nhiêu uất ức rồi?
Thẩm Mang Nhạc khe khẽ thở dài.
【Sao tự dưng lại thở dài vậy?】
【Không được ăn no phải không?】
【Ba ba đáng thương, tội nghiệp ghê QAQ】
【Tiêu rồi, ban đầu vào đây để cười chê, giờ lại thấy cảm động là sao?】
【Thân ái à, đã động lòng thì chi bằng hành động, nhanh chân gia nhập hố đi nào!】
Buổi chiều bọn họ còn có một nhiệm vụ, chính là dựa theo manh mối tổ tiết mục cung cấp, đi tìm chiếc chìa khóa bị đánh rơi đâu đó trong công viên hoặc quanh khu vực công viên.
Vẫn là ba đội kia.
Đội của Thẩm Mang Nhạc gồm ba người, vì nhân số chiếm ưu thế nên để công bằng, họ bị yêu cầu khởi hành muộn ba phút.
Bọn họ lúc này chỉ có thể đứng đợi bên lề, đương nhiên cũng chẳng có gì thú vị để quay cả, thế nên ống kính livestream cơ bản đều chuyển sang quay đội hai và đội ba.
Xác nhận sẽ không bị ghi hình, người đại diện của Thẩm Mang Nhạc lập tức xuất hiện, không kiêng dè gì mà mắng cho cậu một trận, vừa trách mắng vừa tận tình khuyên bảo: “Hiện tại vẫn chưa thể ăn nhiều như thế được, phải giữ vóc dáng, phải giảm cân! Hôm nay ăn nhiều như vậy, lát nữa phải vận động nhiều hơn, chạy nhiều hơn cho tôi!”
Thẩm Mang Nhạc không hề cãi lại, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý hết thảy. Sau đó ánh mắt cậu liếc sang phía Triệu Tòng Phỉ — từ lúc bắt đầu đã luôn tỏ ra lo lắng bất an.
Hôm nay chỉ có mỗi trợ lý của Triệu Tòng Phỉ là đi theo đến, người đại diện không đến cùng.
Trợ lý tên Trần Minh, mới lên chức chưa bao lâu, nên làm việc vẫn chưa thể khiến Triệu Tòng Phỉ hài lòng, luôn bị mắng là chuyện thường như cơm bữa.
Trực giác mách bảo cậu ấy rằng mình nên làm gì đó — ví dụ như đi mua chút gì đó cho Triệu Tòng Phỉ ăn.
Nhưng lúc này chương trình đang livestream, cậu ấy căn bản không tìm được cơ hội nào để lẻn đi.
Muốn trực tiếp mở lời với tổ tiết mục thì anh lại sợ. Vì trong ấn tượng của cậu ấy, các show tạp kỹ đâu có làm vậy.
Nếu tự ý đi xin tổ tiết mục để mua đồ ăn riêng cho Triệu Tòng Phỉ, lỡ đâu khiến tổ tiết mục có ấn tượng xấu, thế thì cậu ấy xác định lại bị mắng tiếp.
Hơn nữa cậu ấy cũng chỉ là một trợ lý nhỏ, chưa có kinh nghiệm trong chuyện này.
Lúc ấy, Thẩm Mang Nhạc quay sang nói với PD của chương trình: “Triệu Tòng Phỉ chưa ăn trưa.”
Tất cả mọi người đều thót tim một cái — Thẩm Mang Nhạc đột nhiên nói như vậy, chẳng lẽ định vạch trần chuyện Triệu Tòng Phỉ nói dối?
Tuy rằng ai nấy đều có thể hiểu được nếu Thẩm Mang Nhạc thật sự muốn làm vậy, thậm chí còn muốn đứng về phía anh ấy mà lên tiếng, nhưng hiện trường lúc này người quá nhiều, miệng lưỡi thế gian cũng lắm chuyện, lỡ đâu có người đem chuyện này loan truyền ra ngoài, rằng Thẩm Mang Nhạc sau lưng nói xấu Triệu Tòng Phỉ, thì anh ấy xác định xong đời.
Người đại diện của Thẩm Mang Nhạc điên cuồng nháy mắt ra hiệu, bảo anh mau im miệng!
Nhưng Thẩm Mang Nhạc vẫn tiếp tục: “Không ăn cơm thì chiều nay không thể hoàn thành nhiệm vụ được. Dù sao giờ ai cũng đang làm nhiệm vụ, mỗi người tản ra, ai làm việc nấy.”
“Nếu không thì để trợ lý của Triệu Tòng Phỉ mua chút gì đó cho cậu ấy ăn, ăn ở góc khuất không có camera quay cũng được.”
Mọi người thật sự không ngờ Thẩm Mang Nhạc lại nói ra điều này.
Đây là kiểu "thiện nhân" trong giới giải trí sao?
Phải biết rằng lúc này ống kính đâu có quay bọn họ, mà đoạn lời nói này tổ tiết mục cũng sẽ không đưa vào phát sóng.
Nói cách khác, điều đó chứng minh Thẩm Mang Nhạc hoàn toàn là thật lòng quan tâm.
PD ban đầu cũng cảm thấy nên làm như vậy.
Nhưng vừa nhìn thấy cái dáng vẻ khó ở của Triệu Tòng Phỉ, trong lòng hắn liền khó chịu, cố tình không nhắc tới chuyện đó.
Giờ Thẩm Mang Nhạc chủ động nói ra, PD lập tức dịu mặt xuống: “Không ăn gì à? Vậy buổi chiều chơi trò không vận động là được.”
“Cái cậu trợ lý của Triệu Tòng Phỉ tên gì nhỉ…”
Trần Minh vội vàng lên tiếng: “Tôi là Trần Minh.”
PD nói: “Được rồi, Trần Minh, cậu đi mua cho cậu ấy chút gì đó, như sandwich hay hamburger chẳng hạn, cũng đừng mua nhiều quá, chỉ loại ăn trong hai ba phút là xong. Ăn cho no thôi. Lát nữa tôi sẽ nói trước với bên quay phim, bảo họ quay chỗ khác, cậu nhân lúc đó đưa đồ ăn cho cậu ấy.”
“Cậu phải nhanh trí một chút, tìm góc khuất, đừng để lộ rõ ràng.”
Trần Minh vội vàng gật đầu lia lịa, sau đó cúi người cảm tạ Thẩm Mang Nhạc thật sâu.
Cậu ấy đâu có ngốc, vừa nãy rõ ràng thấy ánh mắt của Thẩm Mang Nhạc nhìn sang, là nhìn ra dáng vẻ bối rối của mình nên mới ra tay giúp.
Trần Minh lập tức chạy đi mua thức ăn nhanh.
Lúc Trần Minh đang đi mua đồ, đội của Thẩm Mang Nhạc cũng chính thức xuất phát.
Họ thu thập được năm tấm thẻ, nhiệm vụ là dựa vào manh mối trên năm tấm thẻ đó để tìm ra nơi cất giữ chìa khóa.
Trên thẻ có thơ, có tranh vẽ, có địa danh, có con số… Hai MC nhìn đến mức đầu muốn nổ tung.
Thẩm Mang Nhạc liền mở bản đồ do tổ tiết mục cung cấp ra xem.
Cậu lập tức nói: “Câu thơ này nói đến thác nước, nhưng công viên lại không có thác nước.”
“Trên bản đồ của tổ tiết mục chỉ có những khu trong công viên, nhưng lại đặc biệt đánh dấu hai toà nhà quanh khu vực này.”
“Vì vậy tôi đoán, cảnh quan trước một trong hai toà nhà đó có liên quan đến thác nước.”
Rồi cậu lại nói tiếp: “Con số 8848 là độ cao của đỉnh Everest – đỉnh núi cao nhất thế giới. Tôi đoán là đang chỉ đến thứ gì đó cao nhất trong công viên.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, quả nhiên thấy một cây cổ thụ cao chót vót.
Thẩm Mang Nhạc tiếp tục: “Còn ký hiệu này…”
Hai MC kiên nhẫn chờ anh phân tích.
Cậu chỉ một vị trí trên bản đồ: “Chính là khu hồ nước cạnh núi giả này, hai người đi lên cầu bắc ngang hồ tìm thử xem.”
Nữ MC vội hỏi: “Tại sao lại là cây cầu trên hồ nước?”
Khán giả nhất định sẽ muốn biết lý do!
Thẩm Mang Nhạc: “Không kịp giải thích, giờ còn chưa xuất phát mà nói nhiều thì chẳng lấy được gì đâu.”
Cậu lại liếc nhìn hai chỗ khác: “Hai chỗ này khỏi cần nói.”
Ngón tay cậu chỉ vào bản đồ, hai vị trí ấy đều gần điểm xuất phát.
Cậu nghiêm túc nói: “Hai nơi này cách điểm xuất phát rất gần, tôi đoán chắc chắn đã bị hai đội còn lại tìm ra rồi, chúng ta không cần mất thời gian đến đó nữa.”
Hai MC bị Thẩm Mang Nhạc phân tích đến mức choáng váng, không kịp ngắt lời cũng chẳng chen vào nổi.
Bọn họ chỉ biết "À…", “Ừm…”
Lý lẽ đầy đủ, logic kín kẽ!
Nghe theo Thẩm Mang Nhạc là chắc ăn.
Khán giả xem livestream cũng bị hiệu suất của anh làm cho choáng váng — trong khi hai đội còn lại còn đang nói đùa nói giỡn, đoán mò sai hết, không tìm được thì bắt đầu lo lắng.
Thẩm Mang Nhạc thì đã chỉ đạo rõ ràng xong xuôi.
Chỉ là khi nghe đến câu “Hai địa điểm gần nhất chắc đã bị đội khác tìm được rồi nên khỏi cần đi”, khán giả tức giận trong một giây.
Khán giả: “…………”
Cậu quá đánh giá cao hai đội còn lại rồi đấy!
Theo tình hình phát sóng trực tiếp mà nói, hai đội kia hoàn toàn chưa đi đến hai địa điểm mà Thẩm Mang Nhạc nói, bởi vì họ căn bản không đoán ra!
Về lý thuyết, Thẩm Mang Nhạc không sai, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đoán được cả năm địa điểm và đoán đúng hoàn toàn.
Mà mấy người kia thì… chịu!
Câu thác nước ấy thật ra rất dễ đoán, ai cũng nghĩ đến thác nước, nhưng không ai biết nó ở đâu. Triệu Tòng Phỉ còn đoán rằng nó nằm ở góc nào đó trong công viên mà tổ tiết mục không đánh dấu.
Hoặc có khi chỉ là dòng suối nhỏ hay lạch nước gì đó.
Cậu còn nói chắc như đinh đóng cột, nghe cũng có lý, thế là hai người đội hai đang đi khắp công viên để tìm suối nhỏ.
Đội ba thì hiểu được con số 8848, nhưng không xác định được là đang nói về thứ cao nhất trong công viên hay là chỉ các toà nhà xung quanh.
Họ nghiêng về phương án toà nhà, cũng giống như Thẩm Mang Nhạc suy đoán.
Dù sao tổ tiết mục nếu đã đặc biệt đánh dấu hai toà nhà đó trên bản đồ, ắt phải có lý do.
Cũng không thể nói họ sai, chỉ là chưa hiểu đúng nghĩa của “thác nước” mà thôi.
Thành ra suy luận cũng đi lệch hướng.
Đội một chia làm ba đường, Thẩm Mang Nhạc đi về phía cây cổ thụ để tìm chìa khoá.
Cậu mới đi được hai bước thì tình cờ thấy Triệu Tòng Phỉ và trợ lý đang núp sau gốc cây.
Cậu giả vờ nhìn bản đồ, nói: “Hình như đi đường này sẽ gần hơn.”
Vừa dứt lời, tiếng quát của Triệu Tòng Phỉ vang lên chói tai trong phòng livestream:
“Tôi đã nói không ăn sốt salad rồi mà cậu không biết sao!”
“Cậu là đồ vô dụng, rốt cuộc là có chuyện gì cậu làm ra hồn không?!”