Tạ Chiêu Ninh đứng ngoài cửa nghe những lời thủ thỉ ấm áp còn cảm động hơn những gì bọn họ đã nói ở chính đường ngày hôm qua. Nàng nhớ lại đây chẳng phải là tình cảnh lúc nàng mới trở về sao. Nàng luôn thấy Khương thị và Tạ Huyên nuông chiều Tạ Uyển Ninh, kể cả khi có cố gắng đối xử công bằng thì bọn họ cũng sống cạnh nhiều năm, có những thứ đã ăn sâu vào tiềm thức. Nàng có muốn cũng không được.
Nàng từng muốn hỏi Khương thị rằng mẫu thân có biết con thích gì và ghét gì không? Có biết khi con còn ở Tây Bình từng có những ngày ôm gối ngắm trăng suốt đêm chỉ để cố hình dung phụ mẫu người thân của mình thế nào? Họ có nhớ mình không? Có biết con cũng muốn có phụ mẫu thế nào không? Nhưng nhìn họ cưng chiều Tạ Uyển Ninh, nàng lại không sao thốt được nên lời.
Nàng thầm nghĩ, hóa ra các người đã tìm được nữ nhi ruột thịt của mình rồi nên không hề nhớ tới ta.
Thời gian đã trôi qua quá lâu nhưng có lẽ vì trở lại chính mình hồi còn trẻ nên mọi nỗi uất ức phải chịu đựng ngày xưa lại dâng lên trong lòng. Nhưng Tạ Chiêu Ninh chỉ nhếch môi, nàng không còn bị tổn thương bởi những chuyện này nữa rồi.
Khi họ bước vào phòng, Khương thị đang ngồi cạnh giường đút thuốc cho Tạ Uyển Ninh. Tạ Minh San cũng ở đó. Ngoài ra còn có một thiếu phụ búi tóc kiểu bách kết, đeo băng khảm ngọc, mặc áo gấm xanh, đang mỉm cười nhìn họ. Đó chính là Lâm thị, phu nhân Nhị phòng của Tạ gia Đông Tú, mẫu thân của Tạ Minh San. Phụ thân Tạ Huyên chắc đã đến nha môn, ông đang nhậm chức phán quan lo về tiền bạc và tơ lụa của Độ chi ti.
Vì Tạ gia Đông Tú và Tạ gia Du Lâm chỉ cách nhau một ngõ hẻm nên hai nhà qua lại rất thân thiết. Người thân thiết với mẫu thân nàng nhất chính là Lâm thị - phu nhân Nhị phòng. Bà ta xuất thân từ họ Lâm danh gia vọng tộc của Tiền Đường, gia tộc đã có năm người đỗ Tiến sĩ, là dòng dõi thư hương đúng nghĩa. Phu quân của bà ta giữ chức gián nghị đại phu chính tứ phẩm. Tạ Chiêu Ninh không có ấn tượng gì nhiều về bà ta, chỉ nhớ rằng bà ta sinh được hai trai một gái, đứa con gái duy nhất chính là Tạ Minh San.
Bà ta và Tạ Minh San hiện ở tạm trong phủ vì Tạ gia đã mời được một thợ thêu từ đất Thục xa xôi để dạy nữ công cho các nữ nhi trong phủ.
Hai chị em Tạ Chiêu Ninh hành lễ với Khương thị và Lâm thị. Khi ngẩng đầu lên nàng thấy Khương thị đang nhíu mày nhìn mình chằm chằm. Khương thị mặc một bộ bối tử lụa vân cẩm dệt vàng, búi tóc mẫu đơn kế mềm mượt như mây, cài trang sức vàng nạm hồng ngọc. Kiểu tóc này tôn lên khuôn mặt tươi như hoa của Khương thị, cả người toát lên vẻ sang quý hơn người. Tạ Chiêu Ninh lại không có ngoại hình rạng rỡ chín chắn như mẫu thân. Ai cũng nói rằng nàng trông giống ngoại tổ mẫu của mình, toát lên vẻ dịu dàng tao nhã của phái nữ Giang Nam.
Khương thị mỉm cười gật đầu với Tạ Chỉ Ninh, nhưng lại nghiêm khắc nhìn Tạ Chiêu Ninh từ trên xuống dưới như đánh giá cách ăn mặc của nàng.
Khi Tạ Chiêu Ninh mới về phủ, cả người đeo đầy vàng ngọc, chỉ mặc lụa Tứ Xuyên xa xỉ và gấm vóc màu sáng. Thật ra kiểu trang phục này vốn không hợp với nàng nhưng Tạ Chiêu Ninh lại không để ý. Khương thị cảm thấy Tạ Chiêu Ninh có rất nhiều khuyết điểm, chỉ có được chút khiếu thẩm mỹ ăn mặc này.
Sao hôm nay lại ăn mặc đơn giản thế?
Khương thị muốn nói lại thôi. Dù sao thì bà ấy cũng vừa mới ầm ĩ bất hòa với Tạ Chiêu Ninh nên lúc này không muốn chỉ trích nàng ở đây.
Lâm thị là người khéo ăn nói, bà ta cười nói với Tạ Chiêu Ninh: "Đã lâu không gặp, trông con ngày càng xinh hơn."
"Mẫu thân!" Tạ Minh San tỏ ra bất mãn, rõ ràng hôm qua nàng ta kể toàn chuyện xấu về Tạ Chiêu Ninh với mẫu thân, sao khi gặp mặt mẫu thân vẫn cười với Tạ Chiêu Ninh?
Lâm thị kín đáo lườm nàng ta một cái.
Khương thị lại hừ lạnh: "Sao con tới đây?"
Tạ Chiêu Ninh không hòa thuận với Khương thị, gặp nhau thường khắc khẩu, vì vậy rất ít khi đến thỉnh an bà ấy.
Tạ Chiêu Ninh bảo người hầu phía sau đi tới đặt mấy hộp đồ xuống, dịu dàng nói: "Mẫu thân đừng giận, sau khi trở về con đã suy nghĩ kỹ, nếu không phải con muốn cướp trang sức của Uyển Ninh muội muội thì muội ấy đã không bị bệnh nên hôm nay con mới đến đây xin lỗi. Đây là điểm tâm do chính tay con làm."
Người hầu mở hộp thức ăn, bên trong là một bánh quy xốp phục linh được điểm thêm một ít mật quế hoa, mới nhìn đã thấy ngon miệng.
Tạ Chiêu Ninh đích thân bưng đến bên giường Tạ Uyển Ninh, tự mình nếm thử một miếng, sau đó dùng xiên bạc gắp một miếng nữa đưa cho Tạ Uyển Ninh: "Ta nhớ muội muội rất thích bánh quy xốp phục linh, đúng lúc muội muội phải uống thuốc, ăn bánh này rồi sẽ không thấy đắng nữa."
Khuôn mặt xanh xao của Tạ Uyển Ninh hơi thay đổi. Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Chiêu Ninh bằng đôi mắt hồ thu trong trẻo, cười dịu dàng: "Tỷ tỷ đối xử tốt với muội như vậy, muội đương nhiên phải thử rồi." Nàng ta nói xong thì đưa tay đón lấy.
Khương thị luôn chú ý hành động của Tạ Chiêu Ninh, lúc đầu còn sợ Tạ Chiêu Ninh đến gây sự, giờ thấy nàng tỏ ra ngoan ngoãn thì thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Tạ Chiêu Ninh lại lấy một đĩa bánh ngọt khác trong hộp ra đưa cho Khương thị: "Hôm qua con đã làm cho mẫu thân buồn lòng. Đây là bánh mật ong đường trắng do con tự làm, mẫu thân nếm thử một chút đi."
Khương thị thích đồ ngọt nhưng lại không thích quá ngọt mà chỉ ngọt vừa đủ độ, người khác làm rất khó hợp khẩu vị nên bà ấy hầu như không bao giờ ăn những loại bánh lạ. Nhưng khi nhìn thấy điểm tâm mà Tạ Chiêu Ninh đưa cho, bà ấy do dự một chút rồi cũng nhận lấy.
Bà ấy mang tâm trạng không mong đợi gì nếm thử một miếng, mắt bỗng sáng lên.
Điểm tâm này đúng là rất ngon, ngọt nhưng không ngấy, mềm mại lại thoang thoảng mùi hoa quế, rất hợp với khẩu vị của bà ấy. Bà ấy không nhịn được lấy thêm một miếng nữa, hỏi: "Bánh này con làm thế nào vậy? Sao lại ngon thế?"
Tạ Chiêu Ninh đáp: "Món này hợp khẩu vị con nên muốn làm cho mẫu thân nếm thử."
Kiếp trước Tạ Chiêu Ninh cũng vô tình phát hiện ra chuyện này. Những món điểm tâm nàng thấy hợp khẩu vị thì Khương thị cũng thích. Nên kiếp trước, mỗi khi Khương thị nổi giận đến suýt ngất, không muốn để ý đến mình thì nàng lại làm điểm tâm để dỗ Khương thị nguôi giận.
Hai mẹ con đều có khẩu vị giống nhau!
Khương thị hơi giật mình. Khẩu vị của Tạ Uyển Ninh hoàn toàn khác biệt với bà ấy, thích các món đồ nhạt đến chẳng có mùi vị gì. Quan hệ huyết thống đúng là kỳ diệu. Khẩu vị của Tạ Chiêu Ninh lại rất giống bà ấy.
Đúng lúc người hầu mang chén thuốc lên, nha hoàn bên cạnh vốn định cầm lấy đút cho Tạ Uyển Ninh thì Tạ Chiêu Ninh lại đón lấy, nói: "Để ta đút cho muội muội. Cũng xem như tỷ tỷ này xin lỗi muội."
Người khác chưa bao giờ thấy Tạ Chiêu Ninh có biểu hiện như vậy nên đều sững sờ. Nếu không phải thuốc được sắc từ nhà bếp riêng trong viện mình thì Khương thị không chừng còn lo Tạ Chiêu Ninh đã hạ độc vào chén thuốc.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào động tác của Tạ Chiêu Ninh. Ai nấy chỉ thấy Tạ Chiêu Ninh nhẹ nhàng múc thuốc đưa lên miệng Tạ Uyển Ninh mà không có cử chỉ khác thường gì. Tạ Uyển Ninh cũng mỉm cười uống xong rồi cười nói: "Tỷ tỷ đúng là tốt với muội, muội chỉ sợ tỷ tỷ vì chuyện Bạch Lộ mà xa lánh ta."
"Muội nói gì vậy?" Tạ Chiêu Ninh vừa đút thuốc tiếp vừa nói: "Bạch Lộ bị thương nặng không liên quan gì đến tỷ muội ta, nhưng chuyện trang sức đúng là lỗi của tỷ. Hồi còn ở phủ Tây Bình tỷ chẳng thấy được thứ gì đẹp nên khi về nhà thấy gì cũng hay. Lúc đầu tỷ không biết trang sức kia là mẫu thân làm riêng cho muội, tỷ cứ nghĩ cả hai tỷ muội ta đều có nên mới đến chỗ muội xem trước nhưng sau đó mới phát hiện ra rằng chỉ có muội có..."
Tạ Chiêu Ninh nói đến đó thì thở dài, vẻ mặt buồn bã.
Khương thị nghe vậy thì hơi nhíu mày. Tạ Chiêu Ninh lại nói mình chưa từng thấy những thứ đẹp như vậy? Bà ấy cứ nghĩ Tạ Chiêu Ninh ở phủ Tây Bình được cữu cữu của mình chăm sóc, ăn những thứ ngon nhất, dùng những thứ tốt nhất, mấy thứ này đâu để vào mắt? Bà ấy vừa nghe Tạ Chiêu Ninh nói: "Sau này ta mới biết chỉ có muội muội có" thì bất giác thay đổi tư thế. Đúng là chuyện này cũng do bà ấy sơ suất. Ban đầu Uyển Ninh đã đòi quà sinh nhật, bảo là thích trâm cài đầu hình hoa ngọc lan, bà ấy cũng không nghĩ nhiều chỉ sai trướng thiết ti làm cho Uyển Ninh. Khương thị hơi lúng túng, hỏi: "Lúc ở phủ Tây Bình không phải con sống đầy đủ sao?"
Tạ Chiêu Ninh ngừng múc thuốc, thở dài: "Mẫu thân không biết đó thôi, phủ Tây Bình dù sao cũng là thành trấn biên cương, chỉ ăn no mặc ấm cũng đã khó rồi, huống chi là mang vàng đeo bạc. Hồi nhỏ con chỉ có một cặp trang sức kim thiền bằng vàng, sau này cũng mất rồi..."
Nàng cũng không nói dối. Phủ Tây Bình là nơi quân lính đồn trú nhiều năm nên không thiếu ngựa chiến và lương thực. Nhưng làm sao tìm được trang sức vàng bạc tơ lụa son phấn cho phái nữ? Hơn nữa, đại cữu cữu chinh chiến quanh năm, rất hiếm khi về thành.
Nhưng trước đây nàng vốn sĩ diện nên chưa bao giờ tỏ ra mình đáng thương, cứ khoác lác mình đeo vàng đội bạc, tôi tớ thành đàn, không thiếu bất cứ thứ gì. Thật ra nàng còn từng bị người Đảng Hạng bắt giữ, gặp rất nhiều cảnh gian nan. Sau khi quân thượng thu phục được vùng tây bắc thì tình hình mới khá hơn.
Khương thị nghe nàng nói vậy trong đầu chợt hiện lên hình ảnh ở biên trấn xa xôi, xung quanh là hoang mạc mênh mông, một cô bé ngồi ôm gối trên tường thành, một mình dõi mắt ra hoang mạc, mặc dù chưa từng nhìn thấy nhưng không hiểu sao hình ảnh ấy lại hằn sâu vào tâm trí.
Khương thị thấy nàng chỉ đeo một đôi trâm trân châu nhỏ, trông còn nhỏ tuổi hơn cả Tạ Uyển Ninh thì không khỏi xúc động. Nhưng lại nghĩ đến việc Tạ Chiêu Ninh đánh người hầu của Tạ Uyển Ninh bị thương lại còn thoát tội, bà ấy vẫn mạnh miệng: "Nếu sau này con chịu thay đổi, ta và muội muội sẽ tha thứ cho con. Còn cứ không chịu thay đổi thì không còn gì để nói."
Tạ Chiêu Ninh mỉm cười đầy vui sướng thật lòng: "Con nhất định sẽ thay đổi, cảm ơn mẫu thân trước!"
Khương thị hơi ngượng ngùng nên quay đi. Những người khác đều dồn mắt vào Tạ Chiêu Ninh, thắc mắc có phải hôm nay nàng bị ấm đầu không.
Tạ Chiêu Ninh cũng thầm hiểu Khương thị không phải không thương nàng. Nhưng hai người quen đối đầu nhau nhiều năm, quan hệ trở nên tồi tệ. Khương thị vốn là người miệng cứng lòng mềm, còn nàng thì lại bướng bỉnh. Hơn nữa, luôn có người cố tình ly gián thì làm sao cải thiện quan hệ được? Nàng tất nhiên hy vọng Khương thị sẽ hiểu và đứng về phía mình, nhưng giờ giữa hai người vẫn còn nhiều mâu thuẫn nên không cần phải vội.
Nàng bỗng hơi nhíu mày, vội đặt chén thuốc sang một bên, dùng tay trái nhẹ nhàng xoa cổ tay phải.
Lâm thị thấy động tác của nàng thì hỏi luôn: "Chiêu Ninh sao vậy? Đau tay à?"
Tạ Chiêu Ninh đáp: "Không sao đâu ạ, phụ thân phạt con chép kinh, con muốn tỏ ý hối lỗi nên đêm qua tranh thủ chép thật nhiều, giờ tay cứng đờ không nhấc lên được. Không gì đáng ngại đâu. Thanh Ổ, trao kinh cho mẫu thân đi."
Thanh Ổ mở hộp ra, quả nhiên bên trong có hơn mười quyển Kinh Kim Cương.
Khương thị hừ một tiếng: "Giờ thì ngoan ngoãn rồi, sao hôm qua không chịu nghe lời?"
Nhưng bà ấy vẫn nhận mớ kinh sách đó.
Ánh mắt Tạ Uyển Ninh nhìn Tạ Chiêu Ninh hơi lóe lên, nũng nịu nói: "Mẫu thân, tỷ tỷ chỉ có ý tốt, sao người lại lạnh nhạt vậy?"
Khương thị nói: "Ta lạnh nhạt hồi nào? Nói vớ vẩn!"
Tạ Chiêu Ninh chỉ nhìn xuống mỉm cười.
Đúng lúc đó bà tử quản sự bên ngoài vào thưa: "Phu nhân, bên nhà ấm trồng hoa đã chuẩn bị xong."
Khương thị đứng dậy nắm tay Lâm thị: "Mấy ngày trước cô bảo thích hoa trà của ta nên ta trồng nhiều hơn. Giống hoa Thường Nga hiện đang nở rộ, cô chọn mấy chậu hoa mình thích mang về nhé."
Lâm thị cũng cười: "Tay nghề trồng hoa của cô đúng là không chê vào đâu được, người khác làm sao sánh bằng. Đúng là thấy mà ham. Lần trước, đại tẩu của ta viết thư hồi âm, nói rằng hoa cúc vạn thọ mình trồng không đẹp bằng của cô."
Tạ Chỉ Ninh liếc Tạ Chiêu Ninh một cái, sau đó đứng dậy nói mình cũng muốn đi xem thử. Còn Tạ Chiêu Ninh lại bảo mình vẫn chưa khỏe hẳn nên ở lại chờ hai người quay về.
Tạ Minh San không muốn ở chung với Tạ Chiêu Ninh nhưng nàng ta nghĩ nếu Tạ Chiêu Ninh ở riêng với Tạ Uyển Ninh biết đâu lại bắt nạt Tạ Uyển Ninh, lại thêm nàng ta cũng không thích hoa trà nên nên khẽ hừ một tiếng, nói: "Con không muốn đi, mẫu thân cứ đi đi!"
Khương thị dặn đám người hầu trong nhà đi theo chuyển mấy chậu hoa trà ra ngoài, rồi dặn những người hầu còn lại: "Đến nhà bếp nhỏ xem bữa sáng đã chuẩn bị đến đâu rồi. Đợi ta với tẩu tẩu về thì dọn bữa sáng lên. Cũng đi xem xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa, ăn xong sẽ ra khỏi thành đến Ngũ Nhạc quan."
Tạ gia đã mua một mảnh đất bên cạnh Ngũ Nhạc quan để làm phần mộ gia tộc, cao tổ của Tạ gia cũng được chôn cất tại đó.
Nha hoàn bà tử hành lễ thưa vâng.
Sau khi ba người Giang thị rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tạ Chiêu Ninh và hai người kia.
Tạ Uyển Ninh bỗng ho khan mấy tiếng.
Tạ Minh San thấy nàng ta ho thì vội đi tới, đỡ nàng ta dậy rồi nói: "Sao vẫn còn ho? Muốn uống chút trà không?"
"Có lẽ vì vừa uống thuốc đắng quá." Tạ Uyển Ninh nói: "Muội muội đừng lo."
Tạ Minh San khẽ hừ một tiếng nhưng thầm chắc chắn những lời Tạ Chiêu Ninh vừa nói khiến Tạ Uyển Ninh khó chịu. Nàng ta nhìn mấy món điểm tâm bên cạnh, tất nhiên không muốn đụng vào những thứ Tạ Chiêu Ninh mang đến nên cầm viên ô mai lên trước "Uyển Ninh ăn cái này cho đỡ ho."
"Ta uống chút trà là được rồi." Tạ Uyển Ninh nói: "Người hầu đi chuẩn bị bữa sáng rồi, chờ họ quay về..."
Tạ Minh San nói: "Tỷ khách sáo với ta làm gì!" Nàng ta đặt chén xuống, định đến phòng chính lấy trà cho Tạ Uyển Ninh. Tạ Uyển Ninh bỗng nói với Tạ Chiêu Ninh. "À, đúng rồi, nếu tỷ tỷ đói bụng thì ở phòng chính có phù dung cao mà tỷ tỷ thích ăn, tỷ tỷ muốn ăn thì lấy, muội sợ phải đợi một lát mới ăn sáng được..."
Tạ Chiêu Ninh chỉ mỉm cười, chuẩn bị đồ ăn, sai bà tử đi hết, muốn Tạ Minh San rót trà cho mình. Ý đồ của Tạ Uyển Ninh gần như hiện lên trên mặt. Nàng trả lời: "Muội muội khách sáo rồi."
Hai người cùng ra ngoài. Tạ Minh San châm trà cho Tạ Uyển Ninh, còn Tạ Chiêu Ninh định lấy phù dung cao.
Bên cạnh là chén trà của Tạ Minh San. Theo kế hoạch của Tạ Chỉ Ninh, lúc này lẽ ra nàng phải bỏ thuốc Tạ Minh San.
Tạ Chiêu Ninh tự nhiên sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó, nàng chỉ cầm một miếng phù dung cao lên ăn. Phù dung cao được làm từ bột gạo, tạo hình cánh hoa nhiều lớp, dùng bột đậu đỏ để làm phần nhân hoa. Tạ Chiêu Ninh trước đây thấy đẹp nên rất thích ăn.
Tạ Minh San cầm ấm pha trà, thấy nàng ăn phù dung cao thì thầm nổi nóng. Nàng ta cũng thích phù dung cao, lúc sáng sớm Uyển Ninh rõ ràng đã nói món này chuẩn bị cho mình, sao Tạ Chiêu Ninh lại dám lấy ăn? Nàng ta mắng khẽ một câu: "Đúng là phường xấu xa!"
Tạ Chiêu Ninh nhíp mắt, hỏi: "Ngươi nói gì?"